Chương 476: Anh không biết khách sáo là gì sao?
Mục Cảnh Thiên: “…đây là nguyên tắc ngầm, có lẽ em cũng phải hiểu rõ!”
!”“Xem ra Mục tổng cũng làm
không ít!” Hạ Tử Hy nhìn hắn cảm thán.
Khuôn mặt Mục Cảnh Thiên lập tức đông cứng, sau đó mỉm cười nói: “Em cũng biết, từ trước đến giờ ánh mắt của anh rất cao, không phải bất kỳ ai cũng lọt vào mắt anh.”
Hạ Tử Hy chớp mắt, vô cùng ngây thơ nhìn hắn.
Mục Cảnh Thiên quan sát đôi mắt của cô sau đó nhíu mày: “Anh nói toàn bộ là sự thật, từ trước đến nay anh chưa từng ngủ qua với cấp dưới!”
Dứt lời, Mục Cảnh Thiên đột nhiên cười nói: “Có điều, em có thể trở thành người đầu tiên!”
Hạ Tử Hy nhìn hắn mỉm cười: “Em vẫn còn chưa đồng ý đâu!” vừa nói, Hạ Tử Hy liền cầm quần áo bước rời giường.
Mục Cảnh Thiên nhíu mày: “Em muốn đi đâu?”
‘Thay quần áo!”:
“Tại sao không thay ở đây?”
“Bởi vì ở đây có một âm hồn không tan!”
Mục Cảnh Thiên:
Vài phút đồng hồ sau, Hạ Tử Hy đã thay xong quần áo bước ra, Mục Cảnh Thiên vẫn lười biếng nằm trên giường, Hạ Tử Hy trực tiếp ngó lơ hắn, sau đó bước ra ngoài,
Mục Cảnh Thiên nhìn theo, đột nhiên cảm thấy, cuộc sống như vậy mặc dù có chút đơn điệu, nhưng lại vô cùng có ý nghĩa.
Hắn đột nhiên yêu thích cuộc sống như vậy!
Nghĩ đến đây, liền từ trên giường bật dậy, cầm lên quần áo, sau khi đã mặc xong liền bước ra ngoài.
Khi hắn vừa bước ra ngoài, Hạ Tử Hy cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Mục Cảnh Thiên trực tiếp ngồi xuống dùng bữa, tư thế này giống y như chủ nhân của ngôi nhà này.
Hạ Tử HY nhìn hắn: “Anh thật không biết khách sáo là gì!”
“Khách sáo thì không phải là anh rồi!” Mục Cảnh Thiên cười nói.
Hạ Tử Hy cũng không tiếp tục tranh cãi, trực tiếp để phần thức ăn sáng để trước mặt hắn, sau đó tự mình bắt đầu ngồi xuống ăn.
“ừ, hương vị không tệ!” Mục Cảnh Thiên vừa ăn vừa gật đầu khẳng định.
Hạ Tử Hy không để ý đến hắn, tiếp tục ăn phần của mình.
Dù sao cũng chỉ là bánh mì cùng sữa bỏ, cũng không có g] gọi là ngon hay không ngon cả.
Chương 477: Người phụ nữ này!
Lúc này Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi: “Hôm nay em có kế hoạch gì không?”
“Đi làm!” Hạ Tử Hy nói. “Hết rồi?”
“Nếu không thì sao?”
“Em không phải đã hứa với bà
nội, sẽ đến thăm bà hay sao?” Mục Cảnh Thiên nhắc nhờ.
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy gật đầu: “Sau khi tan ca em sẽ qua đó!”
“Cùng nhau đi!”
Đây mới chính là mục đích của những lời này của Mục Cảnh Thiên.
Hạ Tử Hy cũng không phủ nhận, dù sao cũng có xe đi nhờ, cô cần gì không vui vẻ mà đi chứ. Sau khi hai người ăn xong bữa sáng, liền xuất phát đi đến công ty.
Cũng không biết có phải có tật giật mình hay không, sau khi đến công ty, Hạ Tử Hy yếu ớt nói: “Có chuyện này, anh cho em xuống ở bên kia là được!” Hạ Tử Hy nói.
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, nhìn sang cô hỏi: “Tại sao?”
“Không có tại sao gì cả! Anh chỉ cần có em xuống đẳng kia là được”
Lúc này, Mục Cảnh Thiên mới hiểu lời này của cô có ý gì.
Không những không nghe theo, còn trực tiếp lái xe hướng đến trước cổng công ty, Hạ Tử Hy ngây người, nhìn hắn: “Mục Cảnh Thiên, anh…”
Khi cô vừa nói chuyện, Mục Cảnh Thiên đã dùng tốc độ như sét đánh dừng xe trước công cổng ty. Hiện tại dù sao cũng là thời điểm cao điểm, Mục Cảnh Thiên trực tiếp dừng xe ở đây,sau đó đẩy cửa xe bước xuống.
Hạ Tử HY ngồi bên trong có chút ngây người, nhưng không còn cách nào khác bản thân cũng phải xuống xe.
Lúc này, bảo vệ bước về phía trước, Mục Cảnh Thiên trực tiếp đưa chìa khóa cho anh ta, sau đó bước đi vào bên trong.
Hạ Tử Hy đi theo phía sau, lúc này không ít ánh mắt bắt đầu liếc nhìn qua, dùng ánh mắt kỳ quái quan sát bọn họ.
Hạ Tử Hy căng cả da đầu, ưỡn ngực thẳng lưng đi theo phía sau.
Cho đến khi bước vào bên trong, vẫn còn vô số ánh mắt kỳ quái nhìn theo bọn họ.
Khi bước đến sảnh lớn của công
ty, Hạ Tử Hy lúc này mới lên tiếng: “Mục tổng, cảm ơn anh đã cho tôi đi quá giang một đoạn!” vừa nói liền hướng về thang máy nhanh chân chạy đi.
Câu nói này đã hóa giải không ít ánh mắt kỳ quái của mọi người. Chỉ là đổi lấy ánh mắt tức giận như muốn giết người từ Mục Cảnh Thiên.
Hạ Tử Hy cũng không dám nhìn qua, chỉ vì cô đã cảm thấy một ánh nhìn rét buốt từ phía sau lưng.
Lúc này, cửa thang máy vừa
được mở ra, Hạ Tử Hy liền nhanh chóng bước vào bên trong, Mục Cảnh Thiên nhìn theo bóng lưng của cô, bàn tay nắm chặt.
Người phụ nữ này!
Lúc này, cánh cửa thang máy cũng mờ ra lần nữa, Mục Cảnh Thiên liền tiến vào bên trong, cô không phải không muốn al biết hay sao?
Hừ…
Mục Cảnh Thiên nhếch môi nở một nụ cười khó đoán.
Mục Cảnh Thiên nhếch môi nở một nụ cười khó đoán. Trực tiếp bước vào thang máy, Hạ Tử Hy chân trước vừa bước ra, Mục Cảnh Thiên chân sau liền bước vào.
Ngay khi đang bấm vân tay, lúc này giọng nói của Mục Cảnh Thiên liền vang lên từ phía sau lưng: “Hạ Tử Hy, tài liệu có phải để quên ở nhà em rồi không?”
Hạ Tử Hy lập tức chết sửng. Cảm giác không khí bốn phía xung quanh lập tức tĩnh lặng lại. Dù cho không xoay người lại nhưng cô vẫn có thể cảm thấy
được vô số ánh nhìn tò mò đang hướng về phía mình. Tất cả mọi người đều tò mò không biết rõ mối quan hệ giữa cô cùng Mục Cảnh Thiên, hiện tại Mục Cảnh Thiên lại nói như vậy, càng khiến cho người khác tò mò.
Hạ Tử Hy ngây người, xoay đầu lại nhìn Mục Cảnh Thiên, khóe môi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Báo cáo Mục tổng, không có! Tài liệu đang để trên bàn tôi, tôi không hề mang về nhà!”
Vừa nói ánh mắt của cô lập tức mang theo tia cảnh cáo nhìn hắn. Mục Cảnh Thiên ngược lại mỉm
cười, mang theo ý cười đắc ý.
Tại đây có hình ảnh