*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 471: anh đang nói bậy bạ gì vậy?
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy ngây người, sau đó mỉm cười: “Bà nội, đã khuya như vậy có việc gì không?”
Nghe đến hai chữ bà nội này,
Mục Cảnh Thiên mới biết người gọi đến chính là Mục lão thái thái. Ngay giây phút đó, tâm trạng muốn chết cũng đã có.
“Cũng không có việc gì, chính là muốn cùng cháu trò chuyện thôi!”
“Được ạ, bà nội muốn nói gì, cháu nói với bà nội!” Hạ Tử Hy
nói, sau đó lập tửc thoát khỏi Mục Cảnh Thiên, lách mình sang một bên.
vẫn còn muốn trò chuyện?
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên càng thêm bất mãn, lập tức giành lấy điện thoại từ trong tay Hạ Tử Hy.
“Bà nội, đã muộn như vậy còn không nghỉ ngơi, gọi điện thoại đến đây có chuyện gì?” Mục Cảnh Thiên phiền chán nóỉ.
Khi nghe thấy giọng nói của Mục Cảnh Thiên, Mục lão thái thái có
chút kinh ngạc: “Cảnh Thiên, cháu đang ở cùng Tiểu Hy?”
“Đúng vậy, nếu như không phải do bà gọi điện thoại đến, có lẽ không lâu sau bà đã có thể bế cháu rồi!” khi vừa nói câu nói này, rất rõ ràng chính là một giọng điệu dục cầu không được.
Hạ Tử Hy: quay đầu lại nhìn
anh ta bằng ánh mắt cảnh cáo, có thể đừng tiếp tục ăn nói bậy bạ được không!
Mục lão thái thái càng kinh ngạc hơn, lúc này mới ý thức được việc mình vừa làm.
“Thật ngại quá, bà nội không biết…Vậy thì…trước mắt cứ như vậy thôi, bà nội không làm phiền hai cháu nữa, hai đứa cứ tiếp tục đi; Cảnh Thiên cố gắng một chút, còn có đừng quên dịu dàng với Tiểu Hy!” Mục lão thái thái trong điện thoại cười vô cùng vui vẻ.
Từ khi biết được Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy ở bên nhau, trong lòng bà liền cảm thấy an ủi phần nào.
“Bà nội, bà cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ dịu dàng!” Mục Cảnh Thiên nói, sau đó liền trực tiếp cúp điện thoại.
Nếu bạn đang đọc ở 1 trang web khác лhayhȯ。com, thì đó là bản lấy cắp từ chúng mình. Hạ Tử Hy ngồi một bên nghe hai bà cháu Mục Cảnh Thiên nói chuyện, vô cùng bất lực, không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Lúc này, điện thoại vừa tắt, Hạ Tử Hy nhìn hắn: “Mục Cảnh Thiên, anh đang nói bậy bạ gì vậy?”
Mục Cảnh Thiên ngược lại nhìn cô, nhướng mày: “Anh chỗ nào nói bậy bạ chứ? Những điều anh nói đều là sự thật!”
Cho dù là sự thật, thì cũng không nên ăn nói bậy bạ!
Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên, thật sự không còn gì để nói.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên ngược lại nhìn cô, lại lần nữa bồ nhào về phía cô, nhìn cô mỉm cười: “Em yêu, chúng ta tiếp tục nào!”
truy cập лhayhȯ。c0m để đọc chương mới nhất.
Hạ Tử Hy lúc này vẫn còn có chút tâm sự, không, nên nói là cuộc điện thoại vừa rồi, đã kéo lý trí cô quay trở về. Hạ Tử Hy lắc đầu nhìn cố: “Mục tổng, trời cũng đã khuya rồi, nên đi ngủ thôi, làm phiền anh khi đi ra ngoài nhớ đóng cửa lại, cảm ơn!”
Mục Cảnh Thiên: “…”
“Hạ Tử Hy!!!” lúc này, Mục Cảnh Thiên gọi tên cô, bất mãn nhíu mày.
Hạ Tử Hy ngược lại chớp mắt ngây thơ nhìn hắn: “Thế nào?”
“Đừng giả vờ với anh, em biết rõ chuyện gì đang xảy ra!” Mục Cảnh Thiên tức giận nói.
“Em cũng mệt rồi, muốn nghỉ ngơi!”
Chương 472: Cảnh Thiên, mau đến cứu em…
“Em thì có thể ngủ được, nhưng anh hiện tại làm sao ngủ được chứ?” vừa nói, ánh mắt liền liếc xuống bên dưới.
Hạ Tử Hy:
Suy nghĩ trong chốc lát, Hạ Tử Hy liền nói: “Tắm nước lạnh đi, tắm rửa xong thì nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn phải đi làm nữa!”
Tắm nước lạnh?
Suy nghĩ trong chốc lát, Hạ Tử Hy liền nói: “Tắm nước lạnh đi, tắm rửa xong thì nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn phải đi làm nữa!”
Tắm nước lạnh? Khuôn mặt Mục Cảnh Thiên không nhịn được co giật một phen, vậy mà lại muốn hắn đi tắm nước lạnh, hắn khi nào phải chịu qua tình cảnh như vậy chứ.
“Anh không muốn tắm nước lạnh, anh muốn tiếp tục!” Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy, một bộ dạng chính là muốn ăn tươi nuốt sống cô, Hạ Tử Hy ngược lại tóm chặt cô.
Ánh mắt thâm sâu, nhìn vào đối phương.
Trải qua một lúc lâu, Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên, có chút bất đắc dĩ nói: “Cho em thêm chút thời gian!”
Nhìn dáng vẻ khổ sở của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên ngừng lại động tác trên tay, hắn cũng không biết tại sao lòng phòng bị của Hạ Tử Hy lại lớn như vậy. Nhưng nhìn dáng vẻ lúc này của cô, Mục Cảnh Thiên liền hiểu rõ, nếu như miễn cưỡng cô, có lẽ tình cảm khó khăn lắm mới gây dựng được của hai người bọn họ sẽ biến chất.
Suy nghĩ một lát, Mục Cảnh Thiên quyết đoán đứng lên, giây kế tiếp liền bước vào nhà tắm xối nước lạnh. Hạ Tử Hy nằm trên giường, nhìn theo bóng lưng Mục Cảnh Thiên bước vào nhà tắm, bên trong truyền đến tiếng nước chảy cô có chút ngây người, nhưng khóe môi lại nhếch lên nụ cười,
Lúc này yên tĩnh nằm trên giường, suy nghĩ lại những chuyện xảy ra vừa rồi, nếu như không có cuộc điện thoại của Mục lão thái thái, có lẽ đã thật sự xảy ra chuyện.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt cô không ngừng nổi lên sắc đỏ, chính là nói không nên lời bất kỳ cảm giác gì. Nằm một lúc lâu, Hạ Tử Hy bắt đầu có chút buồn ngủ, Mục Cảnh Thiên từ trong phòng tắm bước ra, trực tiếp leo lên giường. Hạ Từ Hy kinh ngạc, lập tức tỉnh táo nhìn hắn nói: “Mục Cảnh Thiên, anh…”
Mục Cảnh Thiên mặc chiếc áo choàng tắm, mái tóc vẫn còn hơi nước, lòa xòa trước trán, nhìn thấy phản ứng mạnh từ Hạ Tử Hy, vươn tay ôm lấy cô vào lòng.
“Ngủ đi, anh không làm gì cả, chỉ muốn ôm em ngủ mà thôi!” Mục Cảnh Thiên nói, sau đó kéo cô nằm xuống.
Hạ Tử Hy ngây người, có chút không tin tưởng được nhìn hắn, những lời muốn nói lại không cách nào thốt ra được.
Lúc này, nhìn thấy đôi mắt Hạ Tử Hy vẫn đang nhìn mình, Mục Cảnh Thiên đang khép hờ mắt, dù cho không mở mắt nhìn cũng gần như cảm thấy được Hạ Tử Hy đang ở bên hắn.
“Nếu như em vẫn còn nhìn anh,
thì anh không đảm bảo được bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!” Mục Cảnh Thiên từ tốn nói.
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy ngây người sau đó khôi phục tinh thần: “Anh muốn ngủ ở đây sao?”
“Nếu không thì sao? Không lẽ em muốn anh ra ngủ ngoài sofa? Muốn ngủ thì em ra ngoài ngủ, anh không đi!” Mục Cảnh Thiên nói.
Hạ Tử Hy: “…”
Ngày đầu tiên đã muốn chiếm núi
xưng vương rồi sao?
Hạ Tử Hy lúc này đang muốn nói gì đó, Mục Cảnh Thiên đột nhiên ôm lấy cô: “Buồn ngủ quá, nhanh ngủ đi, nếu không anh sẽ tiếp tục việc vừa rồi!”
Hạ Tử Hy:
Liếc mắt nhìn Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy cũng không biết nên nói điều gì, hiện tại có chút buồn ngủ, sau đó cũng không nói nhiều, cứ như vậy im lặng nhắm mắt lại ngủ.
LÚC này ở một bẽn khác, Lăng Tiêu Vân từ trong quán bar đi ra, đạp lên đôi giày cao gót cao ba tất, vừa bước đi vừa lắc lư thân thể. Chỉ cần nghĩ đến Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy, trong lòng cô không nhịn được đau đớn, chỉ có duy nhất việc uống rượu mới có thể làm tê lỉệt đi những ký ức đau thương này.
Lăng Tiêu Vân không ngừng uống cho đến bây giờ mới bước ra.
Tay cầm túi xách, uống vào có chút choáng váng, ngay lúc đang bước đi, liền cảm giác phía sau lưng có người đang bước phía sau cô.
Lăng Tiêu Vân nhíu mày, quay đầu lại nhìn nhưng phía sau không một bóng người.
Tại đây có hình ảnh
Chương 473: tôi vẫn còn giữ băng ghi âm
Lăng Tiêu Vân ngây người, sau đó tiếp tục bước nhanh về phía trước. Điện thoại cầm trong tay, không biết nên gọi cho ai, trong nhất thời nhìn thấy một số điện thoại liền trực tiếp nhấn nút gọi đi.
Đối phương có vẻ đang trong quán rượu vui vẻ, sau khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến, thoáng chốc sửng sốt nhưng vẫn nhấn nút nghe.
“Alo…”
“Cứu tôi, cứu tôi…” lúc này, Lăng Tiêu Vân gấp gáp hét lên trong điện thoại.
A Thuật nghe đến đây liền nhíu mày hỏi lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Có người đang theo dõi tôi, nhanh đến đây cứu tôi…” Lăng Tiêu Vân vô cùng căng thẳng nói, bước chân di chuyển càng lúc càng nhanh.
A Thuật nhíu mày, cũng không nói dài dòng, trực tiếp nói: “Em hiện tại đang ở đâu?”
“Quán bar Mizzie…aaaa!”
Khi nghe thấy tiếng hét của cô, A Thuật nhíu mày hỏi: “Em sao rồi? Lăng Tiêu Vân? Alo? Alo?”
Hét lên vài tiếng, nhưng bên trong điện thoại cũng hề có bất kỳ phản hồi nào.
A Thuật có chút gấp gáp, trực tiếp cúp điện thoại xông ra khỏi quán bar, mặc kệ người phía sau có kêu gào như thế nào, hắn vẫn xông ra ngoài.
Trong một con hẻm nhỏ gần đó.
Lăng Tiêu Vân bị người khác bịt miệng lôi vào bên trong, khi tỉnh táo lại nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt hoảng hốt nói: “Là ông?”
“Là tôi!” Hà Lục Nguyên nhìn cô nói, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, giống như trong nhất thời đã già đi nhiều tuổi.
“Tôi không phải đã kêu ông trốn đi sao? Ông chạy ra ngoài làm cái gì?” Lăng Tiêu Vân nói.
“Chạy ra đây để làm gì?” nghe
đến đây, Hà Lục Nguyên cười lạnh, nhưng lại sợ người xung quanh phát hỉện, lỉền kéo mũ thấp xuống, khuôn mặt hung hăn nói: “Cô hiện tại thì tốt rồi, ngày ngày đều ở đây uống rượu vui vẻ, vậy chuyện cô đã đồng ý với tôi thì sao? Rốt cuộc phải chờ đến khi nào tôi mới có thề rời khỏi đây?”
“Tôi đã nói qua nhất định sẽ giúp ông sắp xếp, tôi cũng cần phải có thời gian!”
“Thời gian? Thời gian? Cô có biết tình huống hiện tại của tôi có bao nhiêu nguy hiểm không? Hôm
nay suýt chút nữa thì đã bị cảnh sát tóm được, tôi mặc kệ, tôi muốn cô lập tức sắp xếp cho tôi, đêm hôm nay tôi nhất định phải rời khỏi đây!”
Nói đến vấn để này, Lăng Tiêu Vân liền nhíu mày hỏi: “Đêm nay? ông xem tôi là thần tiên sao?”
“Nếu như không phải do cỏ, thì tôi cũng sẽ không lâm vào bước đường này, tôi muốn mười triệu ngay lập tức, hơn nữa tôi còn muốn vé xe đêm nay, tôi muốn có trong hôm nay nếu không đừng trách tôi không khách khí!” Hà
Lục Nguyên nhìn cô uy hiếp.
“Ông đang uy hiếp tôi sao?”
“Đúng vậy!” Hà Lục Nguyên nói.
“Ông…” Lăng Tiêu Vân nhìn ông ta, không biết nên mở lời như thế nào.
“Ông hiện tại không có tư cách yêu cầu tôi? Hay nói ông đã làm được việc mà tôi yêu cầu sao?
Hạ Tử Hy hiện tại vẫn sống sờ sờ hay sao? Lăng Tiêu Vân nói.
“Tôi rõ ràng đã đẩy hai người bọn họ xuống, bọn họ không chết liên
quan gì đến tỏi? Hơn nữa cũng vì chuyện này, tôi suýt chút nữa đã bị cảnh sát bắt được, có khả năng bị phán tù chung thân!”
“Vậy thì liên quan gì đến tỏi?” Lăng Tiêu Vân hỏi ngược lại.
Nghe đến đây, Hà Lục Nguyên không tin được nhìn cô.
Hiện tại người phụ nữ này dám nói rằng việc này không liên quan gì đến cô ta.
Nghe đến đây, ông ta cười lạnh: “Hiện tại cô nói chuyện này không liên quan gì đến cỏ? Cô
chính là người lúc ban đầu đưa ra giá mười triệu nhân dân tệ để tôi giết Hạ Tử Hy, hiện tại liền không nhận?
Tại đây có hình ảnh
Chương 474: Em không muốn ở nơi này, em rất sợ…Nghĩ đến chuyện này, Lăng Tiêu Vân ngây người, nhìn ông: “Ông đừng cho rằng có thể lấy điều đó ra uy hiếp tôi!”
“Nếu không tin cô có thể thể xem!” Hà Lục Nguyên nói
Nghe đến chuyện này, sắc mặt Lăng Tiêu Vân càng trở nên khó coi.
“Đem băng ghi âm đưa cho tôi!” vừa nói, cô liền tiến lên lục soát người ông ta.
Hà Lục Nguyên hung dữ đẩy ngã cô sang một bên: “Cô cho rằng
đó là thứ mà tôi lúc nào cũng mang bên mình sao? Tôi đã cất giấu nó ở một nơi an toàn rồi; Lăng Tiêu Vân, thức thời một chút, sắp xếp cho tôi rời khỏi đây, nếu không chì cần tôi xảy ra chuyện thì cô cũng đừng hòng sống tốt!” Hà Lục Nguyên nhìn cô, uy hiếp nói.
Sự việc đến nước này, ông cũng đã không còn gì để sợ hãi. Có thể sống thì là điều tốt nhất, nếu không sống được, vậy thì ông cũng phải kéo theo một cái đệm lưng.
Nghe câu nói này của Hà Lục
Nguyên, Lăng Tiêu Vân nhìn ông ta, suy nghĩ cả nửa ngày, sau đó lên tiếng: “Được, tôi có thể sắp xếp vé xe đêm mai cho ông, hiện tại trời cũng đã muộn rồi, dù cho tôi có muốn sắp xếp thời gian thì cũng không kịp, huống hồ tiền cũng không cách nào trong một ngày liền gom đủ cho ông!”
Hà Lục Nguyên nghe vậy, suy nghĩ hồi lâu, gật đầu đồng ý: “Được, vậy tối mai gặp!”
“Đến lúc đó, tôi sẽ đưa ông rời khỏi, ông phải đưa băng ghi âm cho tôi!”
“Đồng ý, đến lúc đó muốn tôi giao điện thoại cho cô cũng không vấn đề gì!”
“Được, cứ quyết định như vậy!” Lăng Tiêu Vân nói.
“Vậy tôi bây giờ phải làm như thế nào đây? Tôi hiện tại đã không còn chỗ nào để đi, hơn nữa cũng không có bất kỳ tiền bạc hay giấy tờ nào, cô có phải nên sắp xếp một chỗ nghỉ ngơi cho tôi?” Hà Lục Nguyên hỏi.
Lăng Tiêu Vân suy nghĩ hồi lâu, từ trong túi xách rút ra một xâu chìa khóa nói: “Đây là chìa khóa
chung cư của tôi, ông tạm đến đó lánh nạn, đợi đến khi tôi sắp xếp ồn thỏa, tất nhỉên sẽ đến đó tìm ông!”
Nhìn xâu chìa khóa trong tay, Hà Lục Nguyên trực tiếp vươn tay nhận lấy: “Được, vậy thì tôi đợi tin tức của cô!” vừa nói, liền cầm chìa khóa biến mất.
Sau khi bước ra khỏi hẻm nhỏ, quan sát bốn phía, kéo thấp mũ xuống để người khác không phát hiện lỉền nhanh chóng rời khỏi. Đọc tiếp tại лhayhȯ . cȯm
Lăng Tiêu Vân đứng một bên, nhìn theo phương hướng ông ta
vừa biến mất, đôi mắt nheo lại, đôi mắt xinh đẹp ngay giờ phút này tràn ngập sự âm u.
Cô cầm lên túi xách, từ bên trong rút ra một con dao nhỏ, ngay lúc này, nâng cánh tay mình lên, sau đó dùng lực rạch mạnh xuống.
“Aaa….” Lăng Tiêu Vân hét lên một cách đau đớn.
Sau đó vứt con dao nhỏ sang một bên. Lúc này, Lăng Tiêu Vân ôm chặt cánh tay bị thương bước ra khỏi con hẻm nhỏ.
Ngay lúc này, A Thuật cũng đã
tìm được đến nơi, khi vừa nhìn thấy Lăng Tiêu Vân liền lập tức xông đến.
“Lăng Tiêu Vân, em như thế nào rồi?” khi nhìn thấy cô, trái tim hắn cũng yên tâm hơn phần nào.
Lăng Tiêu Vân ngước mắt, khi nhìn thấy A Thuật, ánh mắt lập tức xuất hiện sự yếu đuối: “Cứu em, cứu em…”
Nhìn vết thương trên cánh tay của cô, A Thuật nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nước mắt Lăng Tiêu Vân không
ngừng tuôn rơi: “Em sợ, em sợ lắm…” vừa nói, cả người liền dựa sát vào người A Thuật.
A Thuật nhíu mày: “Không cần sợ, anh nhất định sẽ bảo vệ em, mau nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Khi nghe thấy câu nói này của A Thuật, Lăng Tiêu Vân từ từ ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt đầy nước: “Anh nói là sự thật sao? Anh sẽ bảo vệ em sao?”
Nhìn sâu vào trong đôi mắt của cô, A Thuật mạnh mẽ gật đầu khẳng định: “Đúng vậy!”
Khi nghe thấy câu nói này của A Thuật, Lăng Tiêu Vân từ từ ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt đầy nước: “Anh nói là sự thật sao? Anh sẽ bảo vệ em sao?”
Nhìn sâu vào trong đôi mắt của cô, A Thuật mạnh mẽ gật đầu khẳng định: “Đúng vậy!”
Lăng Tiêu Vân khi nghe câu nói này của hắn, liền hiện ra biểu cảm cảm động, ngước mắt nhìn A Thuật: “Có thể mang em rời khỏi đây hay không? Em không muốn ở nơi này, em rất sợ…”