Hạ Tử Hy ngây người, có chút mờ mịt không rõ quay đầu lại nhìn phía sau, rõ ràng khi nhìn thấy sự xuất hiện của Mục Cảnh Thiên, cô có chút kinh ngạc.

“Anh tại sao lại ờ đây?”

“Thế nào? Tôi không thể ờ đây sao?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi ngược lại, nhìn thấy bó hoa tươi cô đang ôm trong người, trong đôi mắt xẹt qua tia âm ý, thật sự hận không thể bước đến đem bỏ hoa vứt vào thùng rác.

Nhìn dáng vè tức giận của anh ta, Hạ Tử Hy nhíu mày lại hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Lời này của cô có ý gì? Tôi vì cô mới phải nhập viện, cô nói xuất viện liền xuất viện, cũng chưa từng đến bệnh viện thăm tôi. Hạ Tử Hy, đây chính là thái độ của cô đối với ân nhân cứu mạng của mình hay sao?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô chất vấn.

Rõ ràng những lời hắn muốn nói không phải những lời này, nhưng không biết vì lý do gì lại thốt lên những lời này.

Nhìn dáng vè tức giận của anh ta, Hạ Tử Hy nhíu mày lại hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Lời này của cô có ý gì? Tôi vì cô mới phải nhập viện, cô nói xuất viện liền xuất viện, cũng chưa từng đến bệnh viện thăm tôi. Hạ Tử Hy, đây chính là thái độ của cô đối với ân nhân cứu mạng của mình hay sao?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô chất vấn.

Rõ ràng những lời hắn muốn nói không phải những lời này, nhưng không biết vì lý do gì lại thốt lên những lời này.

Nghe đến đây, Hạ Tử Hy không vui nói: “Cho nên anh hiện tại giống trống khua chiêng đến hỏi tội tôi sao?”

Nhìn biểu cảm của Hạ Tử Hy,

Mục Cảnh Thiên nhíu mày, tự biết những lời mình vừa rồi không đúng, nhưng hiện tại lại không có cách nào thu hồi.

Ánh mắt nhìn chăm chú về phía Hạ Tử Hy, cảm xúc trong mắt chất chứa quá nhiều thứ.

“Thật ngại quá Mục tổng, là do tôi không có lương tâm, tôi xin lỗi anh vậy!” Hạ Tử Hy nói.

Mục Cảnh Thiên càng nhíu chặt mày.

“Hiện tại có cần tôi làm gì để bù đắp cho anh không?” Hạ Tử Hy tiếp tục hòi.

“Cần!” Mục Cảnh Thiên trả lời ngay lập tức.

“Bù đắp cái gì?” Hạ Từ Hy hỏi ngược lại.

Lúc này, Mục Cảnh Thiên chậm rãi bước về phía cô, ánh mắt nhìn thẳng, thân thề cao lớn giam giữ cơ thể cô, cuối cùng vươn tay kéo cô về phía mình hỏi: “Cô hiện

tại có phải đã ở bên Tống Kỳ hay không?”

Âm thanh không quá lớn, nhưng cũng đủ cho hai người nghe rõ ràng.

Câu hỏi này của anh ta khiến cho Hạ Tử Hy có chút ngây người, sau đó hỏi ngược lại Mục Cảnh Thiên: “Mục tổng, anh hỏi như vậy là có ý gì?”

“Tôi chỉnh là muốn biết hai người có phải hay không đã ờ bên nhau!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói.

“Đây là vấn đề cá nhân của riêng tôi, tôi nghĩ mình không có nghĩa vụ phải nói với anh!” Hạ Tử Hy nói, đối với thái độ hiện tại của Mục Cảnh Thiên, vô cùng khó lý giải.

“Hạ Tử Hy!!!’’ Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói.

“Mục tồng, anh có thể nói cho tôi biết, câu hỏi này có ý nghĩa gì với anh sao?” Hạ Tử Hy nhìn hắn ta hỏi ngược lại.

Mục Cảnh Thiên:”…”

Ánh mắt nhìn chăm chú về phía Hạ Tử Hy, nhưng lại không nên mở lời như thế nào.

Hạ Tử Hy mỉm cười tiếp tục nói: “Mục tồng, cũng đã trễ rồi. Nếu như không còn việc gì khác, vậy tôi lên nhà trước đây!” vừa nói,

Hạ Tử Hy liền lập tức quay lưng bước đi.

Mục Cảnh Thiên đứng phía sau cô nhìn theo bóng lưng của Hạ Tử Hy, nhíu chặt chân mày, nhưng không nói được lời nào. Trong lòng, chính là nói không nên lời cảm giác không vui.

Những ngày kế tiếp, vẫn do Tống Kỳ mỗi ngày đưa đón Hạ Tử Hy đi làm.

Hơn nữa, hai người bọn họ nói cười nhìn vô cùng vui vẻ.

Công ty đã có không ít người đồn đại Hạ Tử Hy cùng Tống Kỳ đã ở bên nhau, nhưng bất kể như thế nào, Hạ Tử Hy chưa bao giờ thừa nhận qua, đều chỉ mỉm cười không nói.

Đối với những lời bàn tán này, cô từ trước đến nay chưa từng giải thích.

Nhìn thấy Mục Cảnh Thiên không hề làm ra bất kỳ hành động nào, A Kiệt cũng thay hắn gấp gáp.

Lúc này, Mục Cảnh Thiên đang ngồi trong văn phòng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chân mày

nhíu chặt, không ai biết anh ta đang suy nghĩ gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play