Chương 398: Tại sao phải xuất viện?

“Cháu hôm nay sẽ xuất viện, cho nên không cần mang canh đến cho cháu nữa đâu!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.

Nghe vậy hai bà cháu Mục Cảnh Thiên đều sửng người. Ánh mắt lập tức tập trung về phía cô.

“Thế nào? Tại sao lại xuất viện rồi?” Mục lão thái thái nhìn Hạ Tử Hy hỏi.

“Vết thương ờ chân của cháu cũng đã không có vấn đề gì rồi, bác sỹ nói có thể xuất viện, nghỉ ngơi hai ngày liền có thể đi làm bình thường!” Hạ Tử Hy nói.

“Làm sao có thể, vết thương gân cốt cần phải nghỉ ngơi một trăm ngày, mới có mấy ngày thôi làm sao có thể bình phục nhanh như vậy được?” Mục lão thái thái phản đối, một giọng điệu kiên quyết không muốn Hạ Tử Hy bình phục xuất viện đi làm.

Hạ Tử Hy cũng không để bụng, cũng vì cô biết Mục lão thái thái không có tâm tư xấu. Cô chỉ gật đầu, cười nói: “Thật ra vết thương của cháu căn bản không có vấn đề gì lởn, chỉ là bị trật chân mà thôi, vài ngày trước đã có thể xuất viện rồi, chỉ là cứ kéo dài cho đến hiện tại!”

“Chuyện này…” Mục lão thái thái không biết lúc này nên nói điều gì mới tốt, chỉ biết nhìn Hạ Tử Hy, bà hiện tại quả thực không muốn cô xuất viện. Hai người đã cùng trải qua một đêm tại bệnh viện, điều này vẫn còn cách xa mục tiêu của bà!

“Tiểu Hy xuất viện, chỉ một mình ỏ’ nhà cũng không tiện, bà nội làm sao có thể yên tâm được chứ?” Mục lão thái thái nói, “Không bằng cháu cùng bà nội trờ về Mục gia, như vậy cũng tiện chăm sóc cháu!”

Nghe câu nói này của bà, Hạ Tử

Hy mỉm cười nói: “Bà nội, vết thương của cháu cũng không nghiêm trọng, thật sự không có vấn đề gì cả, cháu có thể ờ một mình, bà nội cứ yên tâm!”

Nhìn cô kiên quyết như vậy, Mục Cảnh Thiên không vui nói: “Tôi tại sao lại không nghe qua việc cô xuất viện?”

Nghe lời này của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy mỉm cười: “Đây không phải là nghe thấy rồi sao?”

“Tại sao phải xuất viện?”

“Tôi đã bình phục kha khá rôi,

bác sĩ cũng đã nói có thể xuất viện rồi, không lẽ tôi cứ phải ờ bệnh viện sao?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại, giọng điệu không chút vui vẻ, nhưng Mục Cảnh Thiên lại cảm thấy có gì không đúng. Hắn nhíu mày nhìn Hạ Tử Hy.

Hạ Tử Hy lại giống như không xảy ra chuyện gì.

Lúc này, Mục lão thái thái liền lên tiếng: “Vậy cũng được, bà nội sẽ cho người giúp cháu làm thủ tục xuất viện, sau đó sẽ tiễn cháu về nhà!”

LÚC này, Mục lão thái thái liền lên tiếng: “Vậy cũng được, bà nội sẽ cho người giúp cháu làm thủ tục xuất viện, sau đó sẽ tiễn cháu về nhà!”

“Bà nội, không cần đâu! Anh trai cháu hôm nay sẽ đến đón cháu xuất viện!” Hạ Tử Hy nói. Càng nói càng cảm thấy giữa hai người bọn họ nhất định đã xảy ra vấn đề. Hơn nữa vấn đề nhất định rất nghiêm trọng!

Tầm mắt hướng về phía Mục Cảnh Thiên, lúc này Mục Cảnh Thiên cũng đang nhìn về hướng Hạ Tử Hy, nhưng hắn cũng

không có cách nào khác.

Nữa tiếng sau, Hạ Tử HY liền bước ra khỏi phòng bệnh. Mục Cảnh Thiên gấp gáp, liền trực tiếp tháo ống truyền dịch sau đó chạy ra ngoài.

“Hạ Tử Hy!” lúc này, âm thanh Mục Cảnh Thiên liền vang lên phía sau cô. Nhưng Hạ Tử Hy sau khi nghe thấy liền giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục bước đi.

Mục Cảnh Thiên bất mãn, sải bước chân tiến lên phía trước, trực tiếp tóm lấy cô.

Hạ Tử Hy vừa tháo thạch cao, vẫn đang cẩn thận từng bước chân, đột ngột bị Mục Cảnh Thiên lôi ngược trở lại.

“Hạ Tử Hy, cô…”

“Mục tồng, anh không thể dịu dàng một chút sao? Không nhìn thấy tôi vừa tháo thạch cao sao?” Hạ Tử Hy nhìn anh ta nói, giọng điệu không mặn không nhạt, cũng không cảm thấy chút cảm giác tức giận nào.

Nhìn thấy cồ như vậy, chân mày nhíu chặt, muốn bùng nồ, nhưng trong khoảnh khắc bị câu nói này

của cô chặn đứng lại, khiến hắn không biết nói gì.

“Hạ Tử Hy, cô đây là đang giận dỗi với tôi sao?” cuối cùng, Mục Cảnh Thiên hỏi.

“Không có!” Hạ Tử Hy nhìn có vẻ vô cùng bình tĩnh, sau đó mỉm cười nói, “Tôi có thể tức giận gì với anh chứ?”

“Nếu như không phải tức giận với tồi, vậy tại sao đang yên ồn lại muốn xuất viện chứ?” Mục cảnh Thiên hỏi, hắn chính là có một cảm giác mãnh liệt Hạ Tử Hy nhất định đang tức giận, hơn nữa

thái độ của cô khiến cho hắn cảm thấy cực kì không sảng khoái.

“Tôi đã bình phục rồi, không lẽ không thể xuất viện hay sao? Hơn nữa nhập viện có gì tốt chứ, tôi thà tình nguyện trờ về nhà dưỡng thương!” Hạ Tử Hy nói.

Mục Cảnh Thiên nhíu mày, giống như muốn từ biểu cảm trên mặt cô thăm dò điều bất thường, nhưng cuối cùng chỉ nhìn ra được cảm giác khó chịu vô cùng.

“Có phải vì những điều đêm hôm qua tôi nói với cô không, cho nên

CÔ mới không vui không?’ Mục Cảnh Thiên hỏi.

Nhắc đến chuyện này, khóe môi Hạ Tử Hy nhếch lên một nụ cười: “Có cần đến mức đó không? Chuyện tối hôm qua tôi căn bản không để trong lòng!”

Không để trong lòng?

Nghe câu nói này của, hiện tại không vui ngược lại đổi thành Mục Cảnh Thiên.

“Hạ Tử Hy…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play