Chương 391: Cô vẫn còn nhớ tôi sao?

Khi đám người đằng sau đuổi đến, bọn họ đã lái xe rời đi từ lâu.

Nhưng người đàn ông đó vẫn không chút buông lỏng tinh thần, nhìn vào kính chiếu hậu khi nhìn thấy đám người phía sau đã không đuổi đến, lúc này khóe môi nhếch nụ cười.

Chiếc xe vẫn chậm rãi đi chuyển trên đường, Lãng Tiêu Vân lúc này ngồi bên cạnh ghế lái, cũng nhìn về phía sau: “Bọn họ không đuổi theo!”

CÓ điều chuyện xảy ra vừa rồi cũng thật sự đủ kích thích.

“Cô cũng to gan lắm, chỉ có một mình đơn độc nhưng lại dám đánh nhau với người ta bên trong!” người đàn ông nói.

Lăng Tiêu Vân mỉm cười, thật ra cô cũng không biết dũng trí mình có được đến từ đâu.

Nhìn nụ cười của cô, cũng vì vừa rồi uống rượu nên khiến hai má ửng đỏ, khóe môi nhếch lên nụ cười chắc chắn, trực tiếp tăng tốc xe lên tốc độ cao nhất, sau đó phóng như bay. Không biết lái xe

mất bao lâu, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.

Bờ biển lúc này,

Lăng Tiêu Vân nhìn cảnh vật bên ngoài, sau đó nhìn sang người đàn ông ngồi bên cạnh mình: “Anh mang tôi đến đây làm gì?”

“Không có gì, nơi này yên tĩnh, cũng không có người qua lại, nơi mà tôi có thể nghĩ đến cũng chỉ có nơi này!” Người đàn ông đó lên tiếng.

Lúc này, Lăng Tiêu Vân quay đầu sang nhìn anh ta, suy nghĩ một

lúc lâu, lúc này mới sực nhớ ra liền thốt lên: “Là anh?”

Người đàn ông nhếch môi cười: “Cô vẫn còn nhớ tôi sao?”

Lăng Tiêu Vân nhìn anh ta, đây chính là người đàn ông cô tình cờ gặp lần trước ờ quán bar, tên anh ta là gì cô cũng không nhó*.

“Tôi còn cho rằng, cô sẽ gọi điện thoại cho tôi!” Người đàn ông đó lên tiếng.

Lăng Tiêu Vân nhìn anh ta nói: “Đừng quá tự tin!”

Người đàn ông mỉm cười: “Tôi tên là A Thuật!”

“A Thuật?” Lãng Tiêu Vân lặp lại cái tên này một lần nữa, “Làm sao lại có cái tên kỳ quái như vậy?”

A Thuật hoàn toàn không đề ý đến những lời này của Lãng Tiêu Vân, bất kể cô nói điều gì, hắn đều có thể chấp nhận.

“Cô vậy mà lại can đàm một mình đánh nhau với người khác trong quán bar, có biết hậu quả sẽ như thế nào không?” A Thuật nhìn cô hỏi.

Nghe đến chuyện này, Lãng Tiêu Vân nhướng mày: “Vậy anh có biết việc cứu tôi ra khỏi quán bar, cùng người khác đánh nhau, sẽ có hậu quả như thế nào không?” Lăng Tiêu Vân hỏi ngược lại.

Trong lời nói có chút kiêu ngạo cùng khiêu khích.

A Thuật ngồi trên ghế lái nhìn cô, trong ánh mắt sáng lấp lánh ý cười. Lúc này, Láng Tiêu Vân cũng quay đầu lại nhìn sang hắn, hai người bọn họ nhìn nhau, trong mắt như có một cảm giác khó nói nên lời.

“CÓ ai đã từng nói qua, dáng vẻ sau khi uống say của cô đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt mê người!” A Thuật nhìn Lăng Tiêu Vân chậm rãi lên tiếng.

Nếu như đồi lại bình thường, Lăng Tiêu Vân khi nghe những lời như vậy có lẽ sẽ cảm thấy ngại ngùng, đỏ mặt, nhưng giây phút này, dưới sự thúc giục của men rượu, cô chỉ muốn tìm kiếm cảm giác kích thích, còn có một cảm xúc đang không ngừng lớn lên trong tim. Cô càng muốn trở nên điên cuồng hơn!

kìm chế cảm xúc đang nảy mầm đó.

Nhưng lại không ngừng cố gắng kìm chế cảm xúc đang nảy mầm đó.

“Không có!” Lãng Tiêu Vân nhìn A Thuật lên tiếng phản bác, giọng nói nghe vô cùng bình tĩnh.

“Thật sự rất đẹp!” A Thuật nói, ánh mắt vô cùng chân thành nhìn cồ.

Vốn dĩ dáng vẻ A Thuật có chút vô lại, khi nói ra những lời này, ngược lại có cảm giác như lãng tử quay đầu. Trái tim Lãng Tiêu Vân như có một vật gì đó nhẹ nhàng chạm vào, mãnh liệt cùng

khát vọng.

Ngay giây phút này, điều cô hi vọng nhất chính là anh ta có thề chủ động sấn tới!

“Anh muốn bao tôi sao?” Lăng Tiêu Vân vô cùng kìm chế hỏi.

A Thuật mỉm cười, nhưng không trả lời, ngược lại chỉ hỏi: “Cô nói thử xem?”

Nghe đến điều này, khóe môi Lăng Tiêu Vân nhếch lên một nụ cười khinh thường: “Xem ra anh còn không bằng người đàn ông vừa rồi trong quán bar, ít nhất

anh ta cũng thẳng thắn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play