Chương 385: Cô ấy nói, cô ấy đã giết cô!

Hắn không muốn vừa mới cứu được cô thì cô liền xảy ra chuyện.

Trong lòng không biết đã hét lên bao nhiêu lần, thang máy “ting” một tiếng, từ từ mở ra, Mục Cảnh Thiên nhanh chóng xông thẳng ra bên ngoài.

Hai nũ’a y tá đứng bên trong, cũng không biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ cảm thấy có chút mờ mịt, sau đó liền ấn tháng máy đi xuống.

Trên sân thượng.

Hạ Tử Hy ngồi trên xe lán, nhắm mắt yên tĩnh tận hường giây phút này, gió trên sân thượng nhẹ nhàng thổi đến khiến cho mái tóc lay động trong từng cơn gió. Mục Cảnh Thiên khi bước đến nơi, đập vào mắt chính là cảnh tượng như thế này. Bước chân lập tức dừng lại.

Từ xa ngắm nhìn Hạ Tử Hy, lúc này cô ấy đang quay lưng lại với hắn, nói một cách chính xác chính là chỉ cho hắn thấy một bên sườn mặt cô. Nhìn cô yên tĩnh ngắm phong cảnh, trong lòng

Mục Cảnh Thiên nói không nên lời cảm xúc lúc này.

Bước chân, chậm rãi bước về phía trước, mỗi một bước chân đều bước vô cùng cẩn thận. Lúc này, khi nghe thấy động tĩnh vang lên phía sau, Hạ Tử Hy quay đầu lại khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên liền nhíu mày sau đó mỉm cười: “Anh tại sao lại lên đây?”

Bước chân Mục Cảnh Thiên lập tức ngừng lại, giây kế tiếp trực tiếp chạy nhanh về phía vô, sau đó hai tay ôm lấy Hạ Tử Hy đang ngồi trên xe lãn vào lòng,

“Anh…”

Hạ Tử Hy có chút đứng khồng vững, toàn bộ sức lực đều phải dựa vào Mục Cảnh Thiên mới có thể miễn cưỡng đứng vững được.

“Đừng nói chuyện!” Mục Cảnh Thiên lên tiếng, thanh âm trầm thấp, giống như đang cố đè nén cảm xúc của bản thân. Hạ Tử Hy cũng không biết anh ta có chuyện gì, chỉ là giây phút này cô lựa chọn im lặng, cũng không đẩy hắn ta, mặc kệ cho anh ấy ôm lấy.

Không biết vì sao, khi Mục Cảnh Thiên ôm chặt lấy cô, cô ngược lại chỉ cảm thấy vô cùng an toàn, cũng rất cảm động!

Đặc biệt khi nhìn thấy biểu cảm lúc Mục Cảnh Thiên khi nhìn thấy cô, trong tâm trí của Hạ Tử Hy nói không nên lời sự cảm động trong tim.

Cuối cùng, trôi qua một lúc lâu, Hạ Tử Hy có chút không nhịn được nói: “Mục Cảnh Thiên, tôi không thế đứng lâu được, chân sẽ tê cứng!”

Nghe câu nói này của Hạ Tử Hy,

Mục Cảnh Thiên lúc này mới bình tĩnh trờ lại, từ từ buông cô ra. Hạ Tử Hy một lần nữa chậm chạp ngồi xuống xe làn, sau đó nhìn Mục Cảnh Thiên hỏi: “Anh bị làm sao vậy?”

Mục Cảnh Thiên trước mắt quan sát khắp cơ thể cô sau đó nói: “Thế nào rồi? Có bị thương hay không?”

Hạ Tử Hy lắc đầu nói: “Tôi không sao, tôi vẫn ổn…” vừa nói, cô liền nhìn sang Mục Cảnh Thiên: “Anh làm sao biết tôi lên sân thượng?”

Mục Cảnh Thiên gật đầu nói: “Có

người nhìn thấy hai người bước vào thang máy lên trên sân thượng, tôi có gọi điện thoại cho Làng Tiêu Vân, cô ấy nói…”

“Cô ta nói gì?” Hạ Tử Hy nhìn hắn ta hỏi.

“Cô ấy nói, cô ấy đã giết cô!”

Hạ Tử Hy: “…”

Mục Cảnh Thiên cúi đầu nói: “May mắn cô không xảy ra chuyện gì!” Mục Cành Thiên nói, trái tim treo ngược cuối cùng cũng có thể yên tâm phần nào.

Mục Cảnh Thiên cúi đầu nói: “May mắn cô không xảy ra chuyện gì!” Mục Cảnh Thiên nói, trái tim treo ngược cuối cùng cũng có thể yên tâm phần nào.

Không biết vì điều gì, sau khi biết rõ nguyên nhân Mục Cảnh Thiên lo lắng, còn có sự căng thẳng của hắn, Hạ Tử Hy nhất thời không biết nên nói như thế nào.

“Tôi không sao cả, cô ta đẩy tôi lên đây, chỉ vì muốn nói chuyện vài câu với tôi mà thôi!” Hạ Tử Hy nói.

Mục Cảnh Thiên gật đầu sau đó

nhìn cô nói: “Cô yên tâm, sau này Làng Tiêu Vân đều sẽ không còn tổn thương đến cô được đâu!”

Hạ Tử Hy thật sự không hiểu câu nói này của Mục Cảnh Thiên có ý gì, nhưng vẫn gật đầu.

“Ngoài ra, bất kể dù đi đâu cũng phải nhớ mang theo điện thoại!” Mục Cảnh Thiên dặn dò.

Hạ Tử Hy vẫn gật đầu như trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play