Chương 351: Tôi không tin!

Hạ Tử Hy cũng nhìn anh ta, hàng lông mi dài chớp chớp, không thể không thừa nhận, Mục Cảnh Thiên của hiện tại có chút quyến rũ!

Giống như một chiếc máy hút đem tất cả mọi người đều cuốn vào bên trong. Nhưng điều này không bao gồm Hạ Tử Hy. Cồ lập tức khôi phục tinh thần sau đó nhìn Mục Cảnh Thiên, sắc mặt có chút không tự nhiên nói: “Trò đùa này không vui đâu!”

Nhìn thấy ánh mắt nẻ tránh của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói: “Nếu như là thật thì sao?”

“Tôi không tin!” Hạ Tử Hy lập tức lên tiếng phú nhận, “Tôi tự nhận không có chút năng lực khống chế anh, giống như loại người phong lưu đi qua cả ngàn bụi hoa nhưng không chút vướng bận như anh, làm sao có thế vì một người con gái mà bỏ cả rừng cây; nếu như là thật thì cũng chỉ là nhất thời; nhưng người con gái đó nhất định không phải là tôi!” Hạ Tử Hy nhìn Mục Cánh Thiên từ tốn nói, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng nếu lắng nghe kĩ thì vẫn nhận ra chút run rẩy trong giọng nói của cô.

Sau khi nghe lời này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhíu mày nhìn cõ: “Hình tượng của tôi trong lòng cô chính là như vậy?”

“Không lẽ không phải sao?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại, “Hình tượng của anh sớm đã được tất cả mọi người ghi nhớ trong lòng rồi!”

Mục Cảnh Thiên: khóe môi nhịn

không được co giật; “Tôi có thề tự lý giải rằng vì cò không đủ tự tin hay không?”

Hạ Tứ Hy mím cười: “Vấn đề này không liên quan đến tự tin hay không, đối với anh tôi không cần phải thử thách bản thân mình!”

Trong giây lát sắc mặt Mục Cảnh Thiên lập tức tối sầm lại nhìn cô, nghiến răng nói: “Cô nói không sai, quả thật chính là như vậy; cho nên Hạ Tử Hy cô tốt nhất đừng để bản

thân yêu tôi!”

Nghe vậy, Hạ Tử Hy có chút buồn cười nói: “Anh yên tâm, tuyệt đối không!”

Sắc mặt Mục Cảnh Thiên càng trờ nên tệ hơn, nhìn Hạ Tử Hy hận không thể bóp chết cô. Người phụ nữ này nói hai câu dễ nghe sẽ chết hay sao?

Nhìn bộ dạng hiện tại của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy nhanh trí lựa chọn im lặng; sau khi im lặng cô tự suy ngẫm lại những lời vừa nói với Mục Cảnh Thiên cảm thấy có chút phiền phức, cảm thấy bản thân không có việc gì khác hay sao mà lại đi thảo luận chuyện này với anh ta. Đúng là

quá rảnh rỗi.

Mục Cảnh Thiên cũng đứng sang một bên, sắc mặt tối sầm cũng không lên tiếng.

Cuối cùng thời gian trôi qua được một lúc lâu, Hạ Tủ’ Hy nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: “Chuyện là…cũng đã trễ rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, hay là anh đi về đi?”

Nói đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên nhìn cô nhấn mạnh từng chữ nói: “Thế nào? Tối nay không cần tôi ở bên cạnh cô hay sao?”

Có thể nghe ra trong giọng nói của anh ta có chút tức giận.

Hạ Tử Hy Cố ý phớt lờ ý mờ ám trong giọng nói của Mục Cảnh Thiên, mỉm cười nói: “Tói chỉ là bị gãy xương nhẹ, không phải tàn tật, không cần người ở bên!”

“Vậy được, nếu muốn đi nhà vệ sinh thì nhớ gọi cho y tá!” dứt lời, Mục Cành Thiên trợn mắt nhìn cô, sau đó xoay người ròi khỏi; Hạ Tử Hy ngồi trên giường, khuôn mặt không còn gì để nói nhìn theo bóng lưng hắn ta.

Màn đêm dần buông xuống tại thành phố A

Ỏ’ thành phố phồn hoa rực rỡ và người giàu có khắp nơi này, những ánh đèn điện chiếu sáng trong màn đêm càng đặc biệt sặc sỡ.

Trong quán bar, có thế nói quán bar này quy tụ những người giàu có ở thành phố A, tất nhiên cũng có một số

người đến đây để tìm kiếm “chút niềm vui bên ngoài”.

Không khí xa hoa không chút giản dị tràn ngập ở khắp mọi nơi, những ánh đèn đầy màu sắc, quầy bar trong suốt, ly uống rượu tinh xào, cùng vò số các loại rượu thậm chí cả những kỹ thuật pha chế tuyệt vời của Bartender. Tất cả đều trở nên ồn ào tấp nập không kể xiết.

Lúc này bên quầy bar có một người phụ nữ cầm cầm một ly rượu màu hổ phách, ngồi cô độc một mình, từng ly từng ly đem bản thân chuốc say.

Người phụ nữ này không phải ai khác chính là Lăng Tiêu Vân.

TÙ’ sau khi rời khỏi bệnh viện, cô liền trực tiếp bên đây uống rượu giải sầu.

Chỉ cần nghĩ đến những lời Mục Cảnh Thiên nói với cô, trong lòng cô không kìm được mà đau đớn khôn nguôi, cho nên chỉ có thề uống cạn từng ly ý đồ chuốc say bản thân; thời điểm này chỉ có men rượu mới có thể chuốc say cô.

Sự xuất hiện cúa cô, sự suy sụp cũng như nỗi đau của cô só’m đã như hút vô số khát khao của đàn ông. Nói như thế nào thì dáng vẻ của Lăng Tiêu Vân cũng không tệ, hơn nữa người phụ nữ tổn thương càng dễ xuống tay hơn.

Lúc này, một người đàn ông bước

đến, chân mày có nét phong lưu, vừa nhìn liền biết là kẻ lão làng trong tình trường, anh ta vừa bưó’c lên, bàn tay chống lên quầy bar, thằn thái quyến rũ, ánh mắt kiên định, giống như hôm nay người phụ nữ này nhất định là của hắn.

“Thế nào? Có hứng thú cùng uống một ly không?” người đàn ông bên cạnh lên tiếng, giọng nói tù’ tính có chút dể nghe.

Sau khi nghe thấy giọng nói bên cạnh vang lên, Lăng Tiêu Vân quay đầu lại liếc mắt nhìn cảnh cáo, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, xem như không nghe thấy, tiếp tục uống rượu.

Nhìn dáng vẻ không để ý đến người

xung quanh của cô, người đàn ông đó cũng không tức giận, lúc này hướng về Bartender búng tay ra hiệu gọi thêm một ly rượu, sau đó nhìn Lảng Tiêu Vân: “Uống rượu một mình nhàm chán biết bao nhiêu, không bằng tôi uống với cô!” vừa nói, hắn ta liền nâng ly rượu lên với cô.

Nhìn ly rượu trong tay người đàn ông kia, khóe môi Lăng Tiêu Vân nhếch lên một nụ cười lạnh: “Anh?”

“Người phụ nữ khi đau lòng tổn thương uống rượu giải sầu, không bằng tìm một người ở bên!” Người đàn ông nở nụ cười chắc nịch nói.

Đau lòng?

Nhắc đến hai chữ này, sắc mặt Lăng Tiêu Vân đột nhiên thay đồi: “Ai nói tôi đau lòng? Anh thì biết cái gì!” Láng Tiêu Vân đột nhiên hét lên.

Nhìn dáng vẻ kích động của cô, người đàn ông càng khẳng định đáp án trong lòng.

“Được, không đau lòng. Vậy không bằng tôi ớ đây uống rượu với cô!” Người đàn ông từng bước dẫn dắt nói.

Lăng Tiêu Vân hiện tại có chút men say, gò má ừng đỏ, đôi mắt mơ màng liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, sau đó không đế ý đến tiếp tục uống rượu của mình.

Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô, người đàn ông đó cũng không từ bỏ, vẫn tiếp tục ngồi bên cạnh cô, chậm rãi thường thức ly rượu của mình.

“Một người uống rượu rất cô đơn, hai người uống vẫn tốt hơn!” Hắn ta tự lẩm bấm một mình, nhưng lời nói này chính là nói cho Lăng Tiêu Vân nghe.

Cuối cùng, Láng Tiêu Vân quay đầu lại liếc mắt nhìn anh ta: “Thế nào? Muốn bao tôi sao?”

“Thế nào, không được sao?” người đàn ông hỏi ngược lại, mặc dù giữa chân mày có nét phong lưu, nhưng không thế không thừa nhận, anh ta là một người đàn ông anh tuấn, không phải loại có sắc đẹp sắc sảo yêu

nghiệt, mà chính là một nét đẹp hoang dã, còn có chút phóng đãng không kiềm chế được.

Chương 352: Thế nào? Đây chính là chứng minh trong lời nói của anh?

Ánh mắt Lăng Tiêu Vân lướt nhìn đánh giá trên người anh ta, sau đó cười châm chọc nói: “Anh vẫn chưa đủ tư cách!”

Một câu nói cũng đủ khiến cho sắc mặt cúa người đàn ông lập tức thay đối, nhưng khóe môi lại nhếch lên: “Có đủ tư cách hay không, cô thử là biết!” vừa dứt lời lập tức từ ghế ngồi đứng dậy, cầm tay Láng Tiêu Vân kéo đi về phía bên trong.

Làng Tiêu Vân ngược lại không cũng không giãy giụa, trong lòng dân lên chút kích thích, cô cũng muốn xem thứ người đàn ông này đang nghĩ gì trong lòng. Sau đó, khi cả hai bước đến nơi ít người, Lăng Tiêu Vân vùng vẫy thoát khỏi tay anh ta: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

Giây kế tiếp, người đàn ông đó ném cô về phía bức tường, sau đó nhân cơ hội ép người lên. Nhưng lại không

vội vàng hôn cô, thân thề hai người áp sát chặt vào nhau, hắn ta có thể cảm nhận được sự mềm mại từ bộ ngực của người phụ nữ trong lòng, đồng thời Làng Tiêu Vân cũng cảm nhận được cơ bắp ẩn sau lớp quần áo của người đàn ông phía trên cô.

Hai người áp sát vào nhau, bàn tay người đàn ông từ từ mơn trớn chiếc cằm nhó, hai người tối nay đã uống không ít rượu, Lăng Tiêu Vân ngược lại có chút say, đôi mắt híp lại, nữa dựa váo người đàn ông trước mặt, cảm giác anh ta đang dựa đến gần, cô vô ý ngước mặt hé mở đôi môi, khoảng cách hai người càng gần nhưng hai cảnh môi lại không chạm vào nhau, nhưng chính loại không khí ái muội như vậy mới càng hành hạ

tâm trí con người, nói cho đến cùng hiện tại nội tâm Láng Tiêu Vân cáng tràn, tràn ngập sự tò mò không biết người đàn ông này muốn làm gì!

“Thế nào? Đây chính là chứng minh trong lời nói của anh?” Lăng Tiêu Vân nhướng mày khiêu khích nhìn anh ta hỏi, trong giọng nói còn mang theo sự châm chọc kích thích.

Người đàn ông có nhẫn nại đến đâu cũng không cưỡng lại được sự khiêu khích của người phụ nữ, giây kế tiếp người đàn ông đó dùng đôi môi của mình chặn lấy đôi môi của Lãng Tiêu Vân hôn sâu. Đôi tay còn lại thì du ngoạn trên thân thể của cô, như có như không, hành hạ tinh thần người khác.

Lãng Tiêu Vân ngược lại không kháng cự, hơn nữa càng hưởng thụ cảm giác buông thả này. Cho đến khi người đàn ông chạm đến điếm giới hạn của cô, lúc này cô như người vừa tỉnh mộng bừng tỉnh, dùng sức đấy mạnh người đàn ông trên người mình ra.

Không được! Không được!!!

Cô còn phải ở bên Mục Cảnh Thiên, không thể sa đọa như vậy đưọ’c!

Nhìn dáng vẻ Láng Tiêu Vân, người đàn ồng đứng trước mặt cô kìm nén lại, giống như sớm đã dự đoán được kết quả này.

“Thế nào? Không dám sao?”

Khuôn mặt Lăng Tiêu Vân đỏ bừng, nhìn anh ta: “Anh có biết tôi là ai không?”

Người đàn ông đó không chút để ý, liếc mắt nhìn cô cười: “Tôi không biết cô là ai, nhưng tôi chỉ biết cô cần tôi!” vừa nói, anh ta liền bước về phía trước, trong tay cằm một món đồ, trực tiếp nhét vào túi áo Lăng Tiêu Vân sau đó thong thá nói: “Phía trên có số điện thoại cúa tôi, hoan nghênh cô gọi bất kỳ lúc nào!” vừa nói không quên nở nụ cười mê hoặc sau đó xoay người rời đi.

Làng Tiêu Vân đứng bất động nhìn theo bóng lưng của anh ta, có chút hoảng hốt, cuối cùng lắc đầu quyết định rời khỏi địa phương đó.

Sau khi về nhà, trong đầu cô chỉ tràn đầy những hình ảnh vừa xảy ra ở quán bar. Khoảng cách vừa xa vừa gần của bọn họ, ho!n nữa còn hơi thỏ’ vươn vấn giữa hai người. Cô thật sự điên rồi!

Cởi bỏ quần áo chuẩn bị tắm rửa, nhưng khi vừa cởi xuống quần áo thì từ bên trong rơi ra một món đồ, Lảng Tiêu Vân nhíu mày cầm lên xem, đó là một mảnh giấy phía trên ghi số điện thoại.

Nhớ lại tình cảnh vừa rồi ở quán bar, chính là người đàn ông đó đã nhét mảnh giấy này cho cô. Lật qua lật lại, trực tiếp vò thành một mấu sau đó ném thẳng vào thùng rác, lúc này cô liền bước chân vào nhà tắm.

Bệnh viện lúc này,

Hạ Tử Hy nằm trên giường bệnh, như thế nào cũng không thề chìm vào giấc ngủ, thật sự không còn cách nào khác, liền lướt điện thoại; khi vừa mở máy liền thấy có một cuộc điện thoại gọi đến, không phải ai khác chính là Tống Kỳ.

Đã muộn như vậy rồi, anh ta còn gọi điện thoại đến để làm gì?

Dù nghĩ như vậy nhưng Hạ Tử Hy vẫn bắt máy.

“Alo…”

“Tiều Hy, em hiện tại đang ở đâu?” Tống Kỳ bên kia điện thoại trực tiếp hỏi.

“Em ở bệnh viện, sao vậy?”

“Anh biết em ở bệnh viện, nhưng là bệnh viện nào?” Tống Kỳ hỏi.

“Anh biết em ở bệnh viện, nhưng là bệnh viện nào?” Tống Kỳ hỏi.

Sau đó Hạ Tử Hy đành phải nói cho anh ta biết địa chỉ sau đó thăm dò hỏi: “Anh sẽ không muốn qua đây đó chứ!”

“Anh mới đi công tác về liền nhận được tin em nhập viện; em cứ chờ ở đó, anh lập tức qua ngay!” Tống Kỳ nói.

Nghe vậy, Hạ Tử Hy có chút sửng sốt sau đó nói: “Thật ra không cần đâu, em không có việc gì cả!”

“Đợi anh!”

Chỉ kịp nhắn lại hai chữ, sau đó trực

tiếp cúp ngang điện thoại, nghe thấy âm thanh đô đô vang lên trong điện thoại, Hạ Tử Hy ngây ngưò’i.

Quả nhiên không đến hai mươi phút sau, Tống Kỳ liền lập tức xuất hiện ở phòng bệnh.

“Em cảm thấy thế nào rồi? Bị thương ở đâu?” vừa gặp mặt, Tống Kỳ liền lập tức hói thám tình hình cúa cô.

“Không có gì đáng ngại, chỉ cằn không cẩn thận trật chân, bị gãy xương nhẹ mà thôi, cho nên cần phải nhập viện quan sát, không có vấn đề gì to tát cả!” Hạ Tử Hy nói, sau đó nhìn Tống Kỳ: “Anh vừa đi công tác trở về!”

Tống Kỳ gật đầu: “Đúng vậy, vừa xuống sân bay!”

Lúc này trợ lý đứng một bên nói: “Vốn dĩ vé máy bay đặt vào sáng sớm ngày mai, nhưng khi vừa nghe tin Hạ tiểu thư xảy ra chuyện, Tống tổng liền lập tức đối thời gian bay!”

“Được rồi, không còn việc gì khác rồi, anh quay về trước đi!” Tống Kỳ nhìn Mike phía sau phân phó.

Mike ngây người, sau đó gật đầu: “Vậy thì được, vậy thì tôi trở về trước đây. Tồng giám đốc, anh nhớ ăn cơm tối!”

Tống Kỳ nhíu mày, cũng không lên tiếng trả lời, sau đó Mike liền rời đi.

Mike chân trước vừa bước ra, Hạ Tử Hy liền nhìn Tống Kỳ quan tâm hỏi: “Anh vẫn chưa ăn cơm sao?”

“Trên máy bay có án chút ít!” Tống Kỳ nói.

Hạ Tử Hy:

“Vậy thì anh nhanh ra ngoài kiếm chút gì ăn đi!”

“Anh vẫn chưa thấy đói, nhìn thấy em không có việc gì thì anh yên tâm rồi!” Tống Kỳ nói.

Nghe câu nói này của hắn, Hạ Tử Hy chỉ cảm thấy áp lực vô cùng, bộ dạng này của Tống Kỳ làm sao cô có thể chống đỡ được.

“Em không có vấn đề gì cả, nhưng nếu như anh không ăn uống thì bản thân anh sẽ xảy ra chuyện!” Hạ Tử Hy nói, “Có phải ỷ vào việc bao tử gần đây không còn đau nữa cho nên bắt đầu đắc ý rồi hay không?”

Nhìn ngắm nụ cười của Hạ Tử Hy, nụ cười sáng lạn như hoa, so với bắt cứ điều gì cũng tốt đẹp. Tống Kỳ cũng mím cười: “Đúng vậy, đã lâu rồi không còn cảm thấy đau nữa!”

“Anh chính là vết thương vừa khỏi liền quên đi đau đớn mau đi ăn đi!” Hạ Tử Hy dặn dò.

Lúc này, Tổng Kỳ nhìn màn bên bên ngoài cửa sổ: “Em dám chắc thời gian này bên ngoài còn đò ần sao?”

Chương 353: Vậy làm thế nào đây?

Hạ Tử Hy cũng nhìn thời gian, hiện tại đã qua mười hai giờ khuya, thời điếm này đa số các quán ăn cũng đã đóng cửa.

“Vậy làm thế nào đây?”

“Còn có thế thế nào được chứ? Ngày mai lại ăn vậy!” Tống Kỳ nói.

Xem ra hiện tại cũng chí có thể như vậy; sau đó Tống Kỳ ngồi lại cùng Hạ Tử Hy trò chuyện một hồi lâu, cho đến hơn hai giò’ sáng, nhìn thấy Hạ Tử Hy có chút buồn ngủ lúc này hắn mới chịu rời đi.

“Được rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, anh ngày mai lại đến thăm em!” Tống Kỳ nói.

Hạ Tử Hy gật đầu, không quên dặn dò: “Trên đường về nếu thấy có quán ăn thì nhớ ăn cho no bụng đấy!”

“Được, anh biết rồi!” Tống Kỳ trả lời, đối với hắn mà nói, mỗi một lời dặn dò của Hạ Tử Hy đều rất quý giá.

“Em cũng nghỉ ngơi sớm nhé!”

“Vâng!”

Sau đó Tống Kỳ liền rời khỏi phòng bệnh.

Hạ Tử Hy cũng không suy nghĩ quá nhiều, sau khi Tống Kỳ vừa rời khỏi, Hạ Tử Hy liền nằm trên giưò’ng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Cả đêm hôm này, hai người đều vô cùng ăn ý không hề nhắc đến tên Mục Cảnh Thiên. Đối với Tống Kỳ mà nói, hiện tại Mục Cảnh Thiên chỉ là một đối thủ cạnh tranh không hơn không kém, hắn cũng không muốn nhiều lời. Quan trọng nhắt chính là Hạ Tử Hy, chỉ cần cò bình an vỏ sự là .ị.

tốt.

Còn về phía Hạ Tử Hy, hiện tại biểu hiện của Tống Kỳ càng ngày càng rõ ràng, cô không muốn điều gì trước, hiện tại chỉ muốn đi theo tiếng gọi con tim mà thôi.

Còn về phía Hạ Tử Hy, hiện tại biểu hiện cúa Tống Kỳ càng ngày càng rõ ràng, cô không muốn điều gì trước, hiện tại chỉ muốn đi theo tiếng gọi con tim mà thôi, thích ứng trong mọi tình cảnh vậy.

Một đêm này, Hạ Tử Hy ngủ rất sâu cũng rất yên giấc. Khi vừa mở mắt thức dậy, đã là tám giờ sáng ngày hôm sau.

Ngày hôm này, người đến sớm nhất không phải Mục Cảnh Thiên cũng không phải Tống Kỳ, càng không phải Mục lão thái thái, mà chính là Lăng Tiêu Vân!

Nghĩ đến việc Hạ Tử Hy cô nghe rõ từng chữ một đoạn đối thoại bên

ngoài giữa cô ta cùng Mục Cảnh Thiên. Đồng tình thì đồng tình, nhưng đối diện trước người phụ nữ này, cô vẫn không cách nào yêu thích được. Lúc này, trong tay cầm một bó hoa tươi nhìn về phía Hạ Tử Hy: “Hạ tiểu thư, sớm như vậy đã tỉnh dậy rồi sao!”

“Câu nói này, phải là tôi nói với Làng tiều thư mới đúng, cô so với tôi càng sớm hơn!” Hạ Tứ Hy nói.

“Muốn đến thăm cô vừa phải tránh Cảnh Thiên, tôi nếu như không phải đến trễ thì cũng phải đến vào lúc sáng sớm!” Làng Tiêu Vân giọng điệu kỳ quái nói.

Những lời này của cô chính là nói sự

thật, Hạ Tử Hy mỉm cười, cũng không nói thêm gì khác.

“Bó hoa này là tặng cho cô!” Lăng Tiêu Vân nói.

Nhìn bó hoa trong tay Láng Tiêu Vân, Hạ Tử Hy nhướng mày nói: “Sợ rằng bó hoa này cô cũng không thật lòng muốn tặng, Làng tiều thư cần gì phải vòng vo, có gì cứ nói thẳng ra!” Hạ Tử Hy nói.

Lăng Tiêu Vân mỉm cười nhìn Hạ Tử Hy, tự cầm bó hoa cắm vào bình hoa trong phòng, sau đó lên tiếng: “Đúng vậy, tôi quả thật không có ý muốn tặng cô, nhưng dù sao cũng đến thăm bệnh nên có dáng vẻ của người đến thăm bệnh!” Lăng Tiêu Vân nói.

Hạ Tử Hy ngồi trên giường, cũng không nhìn Lăng Tiêu Vân, ngược lại cực kỳ mong đợi những lời cỏ ta sắp nói.

“Cô yên tâm, tôi hôm nay đến đây sẽ không gây hấn gì đến cô cả!” Lăng Tiêu Vân nhìn cỏ chậm chạp nói.

“Cô cực nhọc đến đây chắc không vì chí đến nói với tôi điều này đâu đúng không?” Hạ Tứ Hy không tin tưởng nói.

“Tất nhiên không phải!” vừa nói, Lãng Tiêu Vân liền quay đầu lại nhìn Hạ Tử Hy, khóe môi nhếch lên một nụ cười đắc thắng: “Tôi hôm nay đến đây đế nói cho cô biết, làm bất cứ việc gì cũng nên biết điểm dừng!”

Nghe câu nói này của cô ta, Hạ Tử Hy bật cười phán bác: “Lãng Tiêu Vân, câu nói này tôi gửi lại cho cô!”

Láng Tiêu Vân nhíu mày.

Hạ Tử Hy nhìn cô: “Những việc cô làm đối với tôi, mặc dù tôi không nói nhưng không có nghĩa rằng tôi không biết; nhưng cô tốt nhất đừng để tôi tóm được bất kỳ sơ hớ nào, bởi vì chí cần tồi phát hiện ra tuyệt đối sẽ không khách khí với cô đâu!”

Nghe đến đây, Lãng Tiêu Vân đầu tiên có chút ngây người, sau đó mỉm cười: “Vậy sao? Vậy thì tôi phải xem thử cô sẽ không khách khí như thế nào!”

Vừa nói, Lăng Tiêu Vân vừa nhìn cô cười: “Cô đang đề cập đến việc cô lần trước bị ký già vây quanh? Hay là việc cô mắt tích lằn trước?” Láng Tiêu Vân nhìn cô chậm chạp nói.

Nghe đến đây, Hạ Tử Hy sửng người nói: “Quà nhiên là do cô!”

Láng Tiêu Vân bước về phía cô, nụ cười trêu người giống như đang thách thức, nếu quả thật là cô thì sao.

Nhưng lời nói ra thì không phải nói như vậy: “Hạ tiểu thư, cô phát ngôn nên chú ý một chút, tôi chỉ đơn giản hỏi thăm vài câu mà thôi, không hề nói rằng người chủ mưu chính là tôi!”

Nhìn dáng vẻ của cô ta, Hạ Tử Hy đột

nhiên cảm thấy, cô vẫn là coi thường Lãng Tiêu Vân rồi. Sự đố kỵ của người phụ nữ không những tăng thêm sự hận thù còn tăng thêm trí thông minh cho họ.

“Vậy cũng tốt thôi, cõ cứ giữ nguyên câu nói của mình, đừng để tôi tìm ra chân tướng sự thật, nếu không…” Hạ Tử Hy nhìn cô ta lạnh lùng cười một tiếng.

Không nghĩ đến chuyện bắt cóc lần trước, thật sự có liên quan đến cô ta.

Nếu như không nghe trực tiếp những gì cô ta nói, Hạ Tử Hy chỉ có chút hoài nghi không dám chắc chắn, nhưng hiện tại cô đã có thể đảm bảo chắc chắn.

Chỉ là Lăng Tiêu Vân làm sao lại có dính líu đến Hà Lục Nguyên? Hiện tại Hà Lục Nguyên mất tích, có phải hay không do Láng Tiêu Vân đã đem ông ta giấu đi?

Điều quan trọng nhất là, Mục Cảnh Thiên có biết chuyện này hay không?

Chương 354: Tôi đây là đang cảnh cáo cô!

Điều quan trọng nhất là, Mục Cảnh Thiên có biết chuyện này hay không? Chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Tử Hy thoáng chút không vui.

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Hạ Tử Hy, Láng Tiêu Vân áp sát đến gần: “Hạ Tủ’ Hy, tôi đến để cảnh cáo cho cô biết, tôi tuyệt đối không buông tay Cảnh Thiên, nếu như cô còn không biết tốt xấu, tôi nhất định sẽ có biện pháp trừng phạt cô!” Lăng Tiêu Vân nhấn mạnh từng chữ nói.

“Cô hiện tại đang uy hiếp tôi sao?” Hạ Tủ’ Hy nhìn cô hỏi, không chút sợ hãi, cô chính là một rất kỳ quái, án mềm không ăn cứng, người khác càng uy hiếp cô càng không chút sợ hãi nào!

“Tôi đây là đang cảnh cáo cô!”

“Đừng cho rằng dựa vào Mục lão thái thái cô liền có thế tự do hống hách, Cảnh Thiên là người đàn ông của tôi, cô cũng chỉ là người trong quá khứ mà thôi!” Láng Tiêu Vân nói.

“Những lời này tại sao cô không đi nói với Mục Cảnh Thiên? Đến tìm tôi làm gì?” Hạ Tứ Hy cười lạnh nhìn cô, nhớ đến vì chuyện ngày hôm qua còn đồng tình với Lăng Tiêu Vân, hiện tại chỉ cảm thấy buồn cười.

Lăng Tiêu Vân nhìn Hạ Tử Hy: “Tôi không tìm anh ấy cũng vì anh ấy hiện tại chỉ đang ham mê mó’ỉ lạ, đợi đến khi chơi chán rồi, tự nhiên sẽ quay về bên cạnh tôi!”

“Vậy sao? Tôi chỉ sợ rằng anh ta đã cảm thấy cô không còn đủ mới lạ, nên mới quay về bên cạnh tôi đó chứ!”

“Cô…” sắc mặt Láng Tiêu Vân lập tức thay đồi.

“Lăng tiểu thư, tôi mệt rồi, cô đi thong thả, không tiễn!” Hạ Tử Hy trực tiếp ra lệnh đuổi người, cùng Lãng Tiêu Vân nói thêm một câu cô cũng càm thấy đang lãng phí thòi gian.

“Hạ Tử Hy, cô…”

Hạ Tử Hy ngước lên nhìn đồng hồ: “Tôi thấy Mục Cảnh Thiên có khi đang trên đường đến đây đó, thế nào, có muốn cùng ăn bữa sáng rồi mới đi

không?” Hạ Tử Hy nhẹ nhàng nhướng mày nhìn cô hỏi.

Làng Tiêu Vân chết lặng, hai tay nắm chặt nhìn cô, gật đầu nói: “Hạ Tử Hy, cô sẽ phải hối hận!” dứt lời, liền xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Hạ Tử Hy ngồi trên giường bệnh, nhìn theo bóng lưng tức giận của Lãng Tiêu Vân nhất thời im lặng. Cồ chính là không muốn cùng người khác tranh cãi, nếu không chỉ cần một câu nói cũng đủ khiến người khác nghẹn chết!

Rất rõ ràng Lăng Tiêu Vân chỉ giỏi hăm dọa và uy hiếp, cho nên Hạ Tử Hy mới có thể một kim thấy máu, đâm

chọt người khác đau đến mức không biết phán kích như thế nào!

Quả nhiên, Lăng Tiêu Vân ròi đi chưa được bao lâu, Mục Cảnh Thiên thật sự bước đến.

Hạ Tử Hy chỉ đơn giản hù dọa Láng Tiêu Vân vài câu, không nghĩ rằng anh ta thật sự xuất hiện.

Mục Cảnh Thiên hôm nay mặc một quần áo màu gạo, trước trán để vài lọn tóc lòa xòa, vừa nhìn liền nhận ra đã chăm chút bản thân trước khi đến, khóe môi ần nụ cười, quyến rũ nhưng lại mang cảm giác cuồng ngạo khó kiềm được.

Có thể nhận ra, tâm trạng hôm nay

của anh ta cũng không tệ.

“Hạ tiếu thư, cò đang đọ’i sự xuất hiện của tôi sao?” vừa bước vào cửa, Mục Cảnh Thiên lập tức nhìn Hạ Tử Hy nói.

Hạ Tử Hy ngòi im nhìn anh ta, nở nụ cười nhạt: “Xem ra tâm trạng Mục tổng hôm nay không tệ!”

Mục Cảnh Thiên ngược lại không trả lời câu hỏi này của cô, trực tiếp đem thức ăn sáng để sang một bên, tình cờ nhìn thấy bó hoa tươi được cắm trong bình hoa, mày kiếm nhíu lại: “Có người từng đến đây sao?”

“Đúng vậy!” Hạ Tử Hy gật đầu.

“Ai? Tống Kỳ?” Mục Cảnh Thiên hỏi, trong giọng nói ẩn ẩn sự bực bội không vui.

Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy ngây người nhìn hắn: “Anh đến cũng đúng lúc lắm, giúp tôi vứt bỏ hoa này đi!”

Mục Cảnh Thiên nhíu mày nhìn Hạ Tứ Hy.

“Bạn gái của anh vừa đến đây khiêu khích tôi!” Hạ Tử Hy nói.

“Cô nói Lăng Tiêu Vân sao?”

“Nếu không thì sao? Anh có bao nhiêu người bạn gái?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại.

“Hạ Tử Hy!!!”

“Trừ cô ta ra, cũng không cỏ người thứ hai mua loại hoa kém thấm mỹ như vậy!” Hạ Tử Hy nói.

Xem ra, tâm trạng hôm nay của Hạ Tử Hy cực kỳ không tốt; từng câu từng chữ đều mang tính sát thương.

Có điều, tâm trạng Mục Cảnh Thiên lại không tệ, chí cần không phải do Tống Kỳ tặng thì tâm trạng của hắn cực kỳ vui vẻ.

“Hạ tiểu thư, cô xem hoa không có thẩm mỹ hay là người tặng không có thấm mỹ đây?” Mục Cành Thiên từ tốn hòi.

“Có gì khác nhau sao?”

“Tất nhiên!”

“Khác nhau ở đâu chứ?”

“Tâm trạng cô không tốt!” Mục Cảnh Thiên khẳng định.

Hạ Tử Hy liếc mắt nhìn anh ta, cũng không tiếp tục tranh cãi. Nhưng Mục Cảnh Thiên ngược lại cảm giác có chút không đúng.

“Thế nào? Có cần tôi ôm cô đi rửa

mặt không?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi.

“Không cần đâu, tôi không tàn phế tới mức đó!” vừa nói, Hạ Tử Hy liền bước xuống giường, tối hôm qua khi y tá ghé qua, có có đặc biệt yêu cầu mang xe lán đến.

Nhưng vẫn có chút phí sức, chủ yếu do một chân đang bó thạch cao, nên rất bất tiện. Nhìn dáng vẻ gắng sức nhưng vẫn không đứng được của cô, Mục Cảnh Thiên thật sự không cách nào nhìn tiếp được, liền bước lên bế cô vào lòng.

“Mục Cảnh Thiên, anh…”

Sau đó, nhẹ nhàng đặt cô vào xe lăn

gần đó.

“Hạ tiếu thư, cứng miệng cũng không có tác dụng gì, cực khố chỉ có một mình mình biết mà thôi!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô không nhanh không chậm nói: “Phụ nữ vẫn nên dịu dàng một chút mới tốt!”

Hạ Tử Hy ngồi trên xe làn, sau khi nghe câu nói này của Mục Cảnh Thiên, mím cười nói: “Dịu dàng cũng phải xem là đối vói ai mới được!” vừa nói, liền xoay bánh xe lăn tiến vào nhà vệ sinh, tư thế có chút ngu ngốc.Mục Cảnh Thiên ỏ’ phía sau, quyết định chờ cô bước ra sẽ cấn thận thảo luận vấn đề sự dịu dàng của cô nên dành cho ai.

Chương 355: Vậy sao? Vậy cô lấy thân báo đáp đi!

Sau khi đơn giản rửa mặt một lúc, Hạ Tử Hy cuối cùng cũng bước ra, lúc này Mục Cành Thiên cũng đã sắp xếp gọn gàng bữa sáng trên bàn. Sau đó hắn nhanh chân bước lên bế Hạ Tử Hy về giường, cảm giác lực cơ bắp của Mục Cảnh Thiên, cường tráng hữu lực, nhìn có vẻ ốm yếu nhưng không ngờ rằng lại có sức mạnh đến vậy.

Mục Cảnh Thiên ngước mắt, hai người họ bốn mắt nhìn nhau.

Giây phút đó, Hạ Tử Hy ngây người sau đó lên tiếng: “Mục tồng, anh không cần phải đi làm sao? ở đây “hầu hạ” tỏi như thế này, tôi có chút

không thích ứng được!”

“Vậy sao? Vậy cô lấy thân báo đáp đi!” Mục Cánh Thiên nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó câu nói này cùa hắn thành công khiến Hạ Tử Hy ngước lên nhìn khinh bỉ.

“Nếu không phải do lời căn dặn của bà nội, anh có đến chăm sóc cho tỏi sao?” Hạ Tử Hy nói.

Nghe câu nói này của cô, Mục Cánh Thiên lặng người sau đó nói: “Cô thật không có lương tâm!”

“Hả?”

“Không có gì, tiếp tục ăn đồ ăn sáng của cô đi!” Mục Cảnh Thiên nói.

Nếu như anh ta đã không nói vậy Hạ

Tử Hy cũng không hỏi nhiều, tiếp tục án sáng. Ăn được vài muỗng, Hạ Tử Hy kinh ngạc thốt lên: “Món này anh mua ở đâu vậy? Hương vị không tệ!”

“Do đích thân dì Lý làm!” Mục Cảnh Thiên chậm rãi nói.

Nhắc đến dì Lý, khóe môi Hạ Tử Hy nhếch lên một nụ cười: “Không trách được hương vị lại quen thuộc đến như vậy, rất ngon! Giúp tôi nói cảm ơn với dì ấy!”

Liếc nhìn Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên lúc này chỉ có suy nghĩ, người phụ nũ’ này đối với ai cũng tốt, chỉ luôn giữ thái độ đối địch vói hắn.

“Anh lát nữa có phải đi công ty hay

không?” Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên hỏi.

“Thế nào? Không nõ’ đế tôi đi sao?” Mục Cảnh Thiên nhướng mày, trêu chọc hỏi.

“Không phải, chỉ là tôi muốn nói, thời gian không còn sớm, anh vẫn nên nhanh chóng trở về công ty đi thôi!” Hạ Tứ Hy nói.

Chỉ cần một câu nói cũng đủ khiến cho sắc mặt Mục Cảnh Thiên lập tức sa sầm lại.

Mục Cảnh Thiên nhíu mày, không vui nói: “Cô đang đuổi tôi đi sao?”

“Không có!”

“CỒ rõ ràng có!”

“Tôi đây không phải đang suy nghĩ đến công việc của anh hay sao?” Hạ Tử Hy nói.

Nhắc đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên cười lạnh hai tiếng, nụ cười này khiến cho sau lưng cô ớn lạnh từng cơn.

“Hạ Tử Hy, tôi từng thấy qua người vô lương tâm, nhưng chưa từng thấy qua người nào vô lương tâm như cô!” dứt lời, Mục Cảnh Thiên hung hăng trừng mắt nhìn cô, sau đó khồng quay đẩu lại bước ra ngoài, trước đi rời khỏi còn không quên hung hãng đập vào cánh cửa phòng.

Hạ Tử Hy ngồi trên giường có chút hốt hoảng thật sự là ngạo kiều mà, cô vẫn chưa nói gì quá đáng thì anh ta đã nối giận rồi. Dù sao cô cũng không để tâm đến, tiếp tục àn sáng.

Chỉ có điều mi mắt dài khẽ rung động, biếu cảm có chút ngưng đọng.

Cả ngày hôm nay, Khả Khả cùng vài người đồng nghiệp tận dụng thời gian nghỉ buổi trưa đến bệnh viện thăm cô, còn nói cho cô biết một tin tức rằng Mục tổng hiện tại ỏ’ công ty cứ như ăn phải thuốc nồ, hi vọng Hạ Tử Hy nhanh chóng quay về công ty.

Tống Kỳ cũng rút chút thòi gian buối trưa ghé thăm cô. Hứa Vy Nhân cũng đến, trò chuyện một lúc lâu, sau khi

nhận thấy Hạ Tử Hy không có vấn đề đáng ngại gì mới rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play