“Vừa rồi giống như bị trật chân, có chút đau...” Hạ Tử Hy trả lời.

Từng trận đau nhói.

Nhìn dáng vẻ đau đớn lúc này của cô, Mục Cảnh Thiên liền hất cho cô một câu nói: “Đáng đời, đây chính là bài học cho việc không chờ tôi!”

Đáng...đáng đời?

Lời này cùng với câu nói vừa rồi rõ ràng chính là do hai người khác nhau phát ngôn! Hạ Tử Hy biết rõ Mục Cảnh Thiên chính là cố ý!

Trước mặt người khác thì phong độ lịch lãm, sau lưng người thì biến thành vô lại!

Trước mặt người khác thì phong độ lịch lãm, sau lưng người thì biến thành vô lại! Có điều dù cho Mục Cảnh Thiên nói những lời vô tình như vậỵ, nhưng mắt thấy rõ rằng hắn đang nhanh chóng táng tốc hướng về phía bệnh viện.

Hạ Tử Hy ngồi trong xe cắn răng nhịn đau, cho dù cỏ đau đớn hơn cô cũng không rên lấy một tiếng, chỉ là trên trán ẩn ẩn từng tầng mồ hôi mỏng.

Mục Cảnh Thiên nghiêng đầu nhìn Hạ Tử Hy, người phụ này có thể đừng bất kỳ lúc nào cũng cậy mạnh hay không?

“Nếu đau thì cứ hét lên!” Mục Cảnh

Thiên nói, “Tôi cũng sẽ không cười nhạo cô!”

“Hét lên thì sẽ không đau nữa sao?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại.

“ít nhất có thể giải tỏa được phần nào!”

“Tôi không sao!”

Nhìn dáng vẻ vẫn còn cứng miệng của cô, Mục Cảnh Thiên cũng không nói thêm lời nào, trực tiếp phóng xe với vận tốc cao nhất.

Cũng không biết có phải đã quá quen ngồi xe do Mục Cảnh Thiên lái hay không, Hạ Tử Hy hiện tại đã không

còn hoảng sự như những ngày đầu, trong vô hình cô cũng đã phần nào yên tâm hơn với Mục Cảnh Thiên.

Tại bệnh viện,

Hạ Tử Hy rất thích mỗi khi đến bệnh viện cùng Mục Cảnh Thiên, cũng vì không bao giờ phải xếp hàng hay lấy số trước, trực tiếp có bác sĩ và y tế chuyên môn phụ trách.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ nhìn Hạ Tử Hy nói: “Có dấu hiệu gãy xương, Hạ tiểu thư tôi kiến nghị cô vẫn nên ở lại bệnh viện để quan sát thêm!”

“Trật khớp?” nghe đến đây, Hạ Tử Hy có chút kinh ngạc.

“Chỉ là trật khớp thôi, không nghiêm trọng đến vậy chứ?” Hạ Tử Hy nhìn bác sĩ hỏi.

Bác sĩ gật đầu: “Đúng vậy, chỉ là tránh ảnh hưởng đến việc đi đứng sau này của cô, nên bệnh viện chúng tôi kiến nghị cô nhập viện để tiện cho việc theo dõi!”

Hạ Tử Hy nhíu mày chần chừ, nhưng Mục Cảnh Thiên lại gật đầu nói: “Làm phiền bác sỹ rồi!”

“Chuyện chúng tôi nên làm!” Bác sỹ liên tục gật đầu.

Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy: “Cô cứ ngồi ở đây chờ, tôi đi đáng ký thủ tục nhập viện!”

“Có thể không cần nhập viện hay không?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại.

Mục Cảnh Thiên nghiêm túc suy nghĩ sau đó gật đầu: “Có thể!”

Lời này vừa dứt, liền lập tức bổ sung thêm một câu: “Trừ phi sau này cô không muốn bàn chân này nữa!”

Hạ Tử Hy:

Hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, Mục Cảnh Thiên cũng không nhiều lời, liền bước ra ngoài làm thủ tục

nhập viện.

Một giờ đồng hồ sau, Hạ Tử Hy bước vào phòng bệnh.

Mục Cảnh Thiên cũng ra tay hào phóng, phòng bệnh tư nhân hơn nữa còn có hộ lý riêng. Điều kiện ở đây quả thật so với ở nhà càng thoải mái hơn. Nhưng đối với Hạ Tử Hy ở nhà vẫn là thoải mái nhất. Ngồi trên giường bệnh, chân đã được bó bột, yên lặng cảm nhận một chút sau đó Hạ Tử Hy lên tiếng: “Mục tổng, đây xem như vết thương lao động, có được thanh toán lại hay không?”

Nghe câu nói này, Mục Cảnh Thiên nhướng mày nói: “Vết thương này

làm sao được tính là thương tật trong lao động được chứ! Không thanh toán lại!”

Hạ Tử Hy: “...keo kiệt, bủn xỉn!”

“Tôi đây không gọi là keo kiệt, bủn xỉn mà là sự thật!” Mục Cảnh Thiên chỉnh lại từng chữ một.

“Vậy sao? Vậy xin hỏi Mục tổng, nếu như không phải do anh muốn tôi cùng anh về Mục gia, tôi làm sao bị ký giả chụp được chứ; nếu như không bị người khác chụp thì tôi hôm nay làm sao bị ký giả bao vây dưới bãi giữ xe, nếu vậy cũng sẽ không bị thương? Cho nên tất cả những chuyện này đều vì anh, dù cho không tính là

thương tật lao động thì anh cũng không thoát khỏi dính líu, cho nên Mục tổng anh vẫn nên chịu trách nhiệm cho chuyện này!” Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên, từng câu từng chữ vạch rõ vấn đề, sau đó trực tiếp định tội cho hắn.

Sau khi nghe câu nói này của cô, Mục Cảnh Thiên đột nhiên áp sát đến gần, ngũ quan tinh xảo ngay trước mặt cô, mái tóc trước trán, sâu trong đôi mắt tựa như có lớp sương mù, sống mũi cao và khóe miệng gợi lên nụ cười không những ngang tàng mà còn có chút hoang dã.

Người đàn ông này rõ ràng đang khoe khoang, khoe khoang nhan sắc

của bản thân!

Ngay lập tức Mục Cảnh Thiên lên tiếng: “Hạ tiểu thư, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm đối với cô!”

Không biết vì lẽ gì, một câu nói bình thường nhưng được nói ra từ Mục Cảnh Thiên đột nhiên lại biến thành dạng như vậy...càng nghe càng thấy đặc biệt mờ ám.

Hạ Tử Hy có chút không tự nhiên dời tầm mắt: “Mục tổng, tôi hiện tại đã không còn bất kỳ vấn đề gì đáng ngại nữa, nếu như anh không còn chuyện gì khác thì cứ quay về trước đi!”

Nghe lời đuổi khéo này của cô, Mục Cảnh Thiên không hề tức giận, cũng

không có ý rời khỏi, chỉ nhìn về phía cô từ tốn nói: “Thế nào? Hiện tại lợi dụng tôi xong liền muốn vứt bỏ?”

Lời này, nếu như tiếp lời tuyệt đối khiến người khác hiểu lầm. Hạ Tử Hy quay đầu nhìn hắn: “Nếu như anh là rác thải, tôi nhất định sẽ dùng xong liền vứt đi!”

Hạ Tử Hy dứt lời, khuôn mặt Mục Cảnh Thiên nhịn không được co giật, người phụ nữ này thật sự...vẫn không đáng yêu chút nào!

“Đây là giọng điệu của cô khi nói chuyện với ân nhân cứu mạng của mình hay sao? Nhẩm tính thử thì đây cũng là lần thứ hai tôi cứu mạng cô

đi!” Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy từ tốn nói, âm thanh từ tính không quá lớn nhưng lại mang đến cảm giác dẫn dắt.

Hạ Tử Hy sâu sắc có một cảm giác bản thân lại bị Mục Cảnh Thiên uy hiếp! Nhưng Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, hiện tại bàn thân liên tiếp được người ta cứu hai lần, Hạ Tử Hy còn có thể nói được điều gì nữa chứ!

Quay đầu lại nhìn Mục Cảnh Thiên nở một nụ cười ngọt ngào mê người, giọng nói cố ý thấp giọng nhỏ nhẹ, giống như cô gái nhỏ trong phim truyền hình cổ đại: “Ân nhân cứu mạng, cảm ơn ơn cứu mạng của

người, tiểu nữ không có gì báo đáp, chỉ có...:

Nhìn nụ cười giả tạo của cô, ánh mắt Mục Cảnh Thiên quyết đoán nhìn về phía cô, không gấp gáp, nội liễm trầm ổn, giống như đang xem kịch nhìn cô, đợi đến khi cô nói đến điểm mấu chốt, hắn liền cướp lời: “Vậy thì lấy thân báo đáp đi!”

Hạ Tử Hy: “...”

Những lời này nếu tiếp tục nói tiếp, giống như chính là có ý này. Chỉ có điều, Hạ Tử Hy hoàn toàn không hề có ý này.

Nhìn Mục Cảnh Thiên, cô tiếp tục giữ

nụ cười trên môi: “Không có một ai vừa từ chốn long đàm hổ huyệt thoát ra lại muốn nhảy vào lần nữa, Mục tổng vẫn nên tìm kiếm phương pháp báo ân khác đi!”

Chốn long đàm hổ huyệt?

Nghe vậy khuôn mặt Mục Cảnh Thiên không nhịn được co rút một phen: “Hạ Tử Hy, cùng tôi kết hôn là ủy khuất cho cô rồi sao?”

“Không ủy khuất sao?” Hạ Tử Hy nhìn anh ta hỏi ngược lại.

“ủy khuất ở đâu?”

Không nói những điểm khác, trước

đây chúng ta kết hôn anh có từng về nhà ngày nào chưa? Có ngày nào không ở bên ngoài tin tức thị phi ngập trời?” Hạ Tử Hy nhìn hắn nhấn mạnh từng chữ hỏi.

Mục Cảnh Thiên nhíu mày nói: “Cô còn dám nhắc đến chuyện của hai năm trước? Tôi vẫn chưa tính sổ đến chuyện cô lừa gạt tôi đâu!”

“Cho dù không lừa anh, anh cũng không phải vẫn sẽ như vậy sao?” Hạ Tử Hy hỏi.

“Tất nhiên!” Mục Cảnh Thiên nói.

Có gì khác nhau?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play