*Chương có nội dung hình ảnh
Giây phút này, trái tim An Nhược Mạn có chút hoảng hốt, hoàn toàn không nghĩ đến cố Mạc sẽ nói những điều này với anh.
“Cố Mạc, em…”
“Em không cần gấp gáp trả lời anh bất kỳ điều gì, cũng vì những lời này, anh chỉ muốn em ghi nhớ mà thôi!” Cố Mạc nói, ánh mắt thâm tình nhìn anh.
Cuối cùng An Nhược Mạn vẫn gật đầu: “Cảm ơn anh!”
Cố Mạc cũng thở phào nhẹ nhõm: “Anh tiễn em vào trong!”
“Không cần đâu…” An Nhược Mạn vừa muốn từ chối, nhưng Cố Mạc đã bước sang mở cửa xe, trực tiếp ôm lấy cô ra ngoài: “Anh vừa rồi đã nói, sẽ không buông tay em!” vừa dứt lời, liền ôm lấy cô trực tiếp bước vào bên trong.
“Anh như vậy, mẹ em sẽ chuyện bé xé ra to!” An Nhược Mạn nói, khuôn mặt đỏ bừng, cũng không biết vì lời nói của cố Mạc hay nguyên nhân gì khác.
“Chuyện này không thể che dấu, biện pháp tốt nhất chính là thành thật!”
An Nhược Mạn:
Quả nhiên sau khi bước vào, Vân Ý cùng An Mạc Thiên kinh động đến mức chuyện bé xé ra to, cuối cùng Vân Ý lại nhìn sang cố Mạc: “Cố Mạc, thật sự cảm ơn cháu, nếu như không có cháu, Nhược Mạn hiện tại nhất định sẽ không biết như thế nào!”
Cố Mạc đứng im, ánh mắt sâu lắng nhìn sang An Nhược Mạn, nhưng cô ngồi trên ghế sofa, không nói điều gì, ánh mắt nhìn sang nơi khác.
“Bác gái, thật ra chuyện này
không phải là cháu…”
“Mẹ, mẹ cũng đừng lôi kéo người ta hỏi này hỏi nọ, con thật sự không có chuyện gì cả!”Cố Mạc vẫn chưa dứt lời, liền cứ như vậy bị An Nhược Mạn cắt ngang, tầm mắt anh nhìn sang, An Nhược Mạn ngược lại giống như không có chuyện gì, giống như chuyện cắt ngang vừa rồi chỉ là trùng hợp.
Ánh mắt Vân Ý cũng nhìn sang Nhược Mạn, trong trách cứ mang theo chút lo lắng: “Đều đã nói với con, một người con gái như con làm chuyện như vậy rất nguy
hiểm, con có biết có bao nhiêu người đều đang nhìn chằm chằm vào con hay không?”
“Làm bất kỳ chuyện gì đều có nguy hiểm, chuyện hôm nay cũng chỉ là một sự trùng hợp mà thôi!”
“Không được, nếu như vậy ngày mai con không cần phải đi làm, nếu như không được vậy thì đóng cửa hàng!” Vân Ý nói, trời lớn đất lớn con gái vẫn là lớn nhất, không có gi quan trọng hơn so với sự an toàn của An Nhược Mạn.
An Nhược Mạn ngược lại nhíu
mày: “Mẹ, con mới là ngày đầu tiên khai trương…”
“Vậy thì như thế nào? Đối với mẹ mà nói, con mới là quan trọng nhất!” Vân Ý nói.
“Mẹ, con biết mẹ lo lắng cho con, nhưng mà…”
Nhìn dáng vẻ không ngừng tranh cãi của bọn họ, cố Mạc ngược lại lên tiếng: “Chuyện này cháu đã báo cảnh sát xử lý, ngày mai cháu cũng sẽ sắp xếp người đến cửa hàng lắp ráp một số thứ chống trộm, điều quan trọng nhất chính là sự an toàn của cô ấy,
nếu như bác gái yên tâm, sau này sẽ do cháu đưa đón cô ấy, bác gái cảm thấy như thế nào?” Cố Mạc nhìn Vân Ý nói, dáng vẻ này thật sự nhận được sự đánh giá tốt của Vân Ý.
Mọi chuyện liền được quyết định nhanh chóng.
“Được, được chứ, nếu như thật sự như vậy, vậy thì bác mới yên tâm!” Vân Ý liên tục gật đầu.
“Nhưng mà như vậy có ảnh hưởng đến công việc của cháu không?” An Mặc Thiên ở một bên hỏi, trước đây ông vẫn luôn nghe
Vân Ý nói cố Mạc tốt như thế nào, hiện tại đích thân nhìn thấy, quả thật không tệ, rất phong độ, lịch thiệp, vừa nhìn liền biết là người có giáo dục, ánh mắt không nhịn được tán thưởng.
“Thời gian làm việc đều có thể sắp xếp!”
Câu nói này càng khiến cho An Mạc Thiên khen ngợi không ngớt.
“Cố Mạc, chuyện này giao cho cháu vậy, có cháu bên cạnh Nhược Mạn, bác gái cũng yên tâm nhiều rồi!” Vân Ý cảm kích nói, nhìn sang cố Mạc, thật sự là
càng nhìn càng hài lòng.
An Nhược Mạn ngược lại nhíu chặt chân mày: “Cố Mạc, em thật sự không sao cả!”
Cố Mạc ngược lại ngồi xuống trước mặt em: “Có chuyện gì hay không, em cứ xem như để cho bác gái yên tâm, cũng vì bất kỳ ai cũng không hi vọng em xảy ra chuyện!”
Nhìn sang cố Mạc, nhìn vào ánh mắt sâu của anh, những lời muốn nói của An Nhược Mạn ngược lại không cách nào nói ra, cuối cùng chỉ đành gật đầu.
“Anh đưa em lên lầu!”
Khi An Nhược Mạn muốn từ chối, Cố Mạc ngược lại một lần nữa ôm lấy cô.
Vân Ý cùng An Nhược Mạn chính là hài lòng, Hạ Tử Dục trước đây làm gì đối xử với Nhược Mạn như vậy, tìm đàn ông chính là tim một người như vậy mới đúng.
Cuối cùng dưới ánh mắt của Vân Ý, hai người bọn họ đã bước lên lầu.
Đây cũng là lần đầu tiên cố Mạc đến phòng ngủ của cô, rất ấm
áp.
An Nhược Mạn ngồi trên giường, dưới chân đã được đổi sang đôi dép bông mềm mại: “Em chỉ bị trật chân mà thôi, cũng không phải bị thương gân cốt, không nghiêm trọng đến như vậy!”
“Không có gì chính là tốt nhất!”
“Cố Mạc, đêm nay cảm ơn anh!”
“Lời anh muốn nói không phải ba chữ này!” cố Mạc nói.
An Nhược Mạn ngước mắt nhìn thấy cảm xúc gợn sóng trong đáy
mắt anh, đột nhiên im lặng.
Giống như cảm nhận được An Nhược Mạn có chút ngại ngùng, Cố Mạc lại lần nữa lên tiếng: “Được rồi, em đã về nhà rồi, anh cũng trở về đây!”
An Nhược Mạn vội vàng gật đầu, vẫn cẩn thận bước xuống giường: “Được, khi anh trở về nhớ cần thận một chút, em không xuống lầu tiễn anh đâu!”
Cố Mạc gật đầu mở cửa bước ra ngoài.
An Nhược Mạn chỉ tiễn anh đến
cửa phòng, ánh mắt tiễn anh bước xuống.
Nhìn Cố Mạc bước xuống lầu, Vân Ý lại một lần nữa hỏi han, còn Cố Mạc cũng rất có phong độ trả lời cô, còn về nội dung nói chuyện, An Nhược Mạc cũng không tỉ mỉ lắng nghe, khi nhìn thấy Cố Mạc rời khỏi, cô cũng bước trở về phòng.
Nụ cười biến mất trên khuôn mặt ngược lại chỉ còn lại sự mệt mỏi.
Chuyện xảy ra đêm nay quá đột ngột hoặc nên nói rằng sự xuất hiện của Hạ Tử Dục quá đột
ngột, tất cả mọi chuyện khiến cô trờ tay không kịp.
Cô cũng không biết tại sao anh lại xuất hiện ở đó, cũng không biết anh tại sao lại dũng cảm quên mình đuổi theo lấy lại đồ đạc của cô…nhìn vết máu trên lòng bàn tay, trái tim cô đột nhiên đến hô hấp cũng thấy đau.
Hạ Tử Dục, anh có biết rằng, tôi rất lâu mới có thể quên được anh, anh hiện tại hành động như vậy, rốt cuộc vì nguyên nhân gì…?
An Nhược Mạn cúi đầu, mắt khép
hờ, biểu cảm có chút đau khổ.
Mật khẩu là 789 nhé cả nhà