Vân Ý gật đầu, An Nhược Mạn lúc này mới bước lên lầu.

Vừa bước lên lầu, An Nhược Mạn liền bỏ đi nụ cười trên khuôn mặt, trờ nên thất vọng vô cùng.

Sau khi về phòng, cô trực tiếp bước lên giường, trong đầu vẫn không nhịn được hiện lên khung cảnh vừa rồi ở nhà hàng.

Thật không nghĩ đến, khi vừa về nước liền gặp được anh ấy.

Thật sự là một khung cảnh khiến người khác trở tay không kịp.

Cô căn bản không chút chuẩn bị.

Khó lòng phủ nhận trong lòng vẫn có chút thay đổi cùng nhói đau.

An Nhược Mạn hít sâu một hơi, nỗ lực nói với bản thân không được tiếp tục suy nghĩ, nếu như đã quyết định quên đi vậy thì cứ triệt để quên đi, người đàn ông kia sẽ không thuộc về mày.

Nghĩ đến đây, An Nhược Mạn ép buộc bản thân không được tiếp tục suy nghĩ, ngồi dậy cầm lấy

quần áo đi tắm rửa.

Còn một bên khác.

Trợ lý phát hiện, Hạ Tử Dục cả ngày hôm nay đều không lộ ra nụ cười.

Có lẽ cũng bắt đầu từ khi tình cờ gặp thiếu phu nhân tại nhà hàng.

Cả ngày hôm nay, cậu đều không dám bước vào làm phiền, nhưng hiện tại đã đến giờ tan ca, tổng giám đốc vẫn ở bên trong không bước ra, tăng thêm lòng dũng

cảm, cuối cùng vẫn bước vào bên trong.

“Hạ tổng!”

Hạ Tử Dục đứng trước cửa sổ sát đất, nghe thấy âm thanh sau lưng liền quay người lại: “Như thế nào?”

“Hiện tại đã tan ca rồi…”

Hạ Tử Dục lúc này mới nhìn ra bên ngoài, thì ra trời đã tối rồi.

Mặc dù đứng im nơi này, suy nghĩ lại không ở đây.

“Cậu cứ tan ca trước!” Hạ Tử Dục nhàn nhạt nói.

Chậc!

Trợ lý nhìn anh gật đầu: “Vậy được, tôi đi trước đây, đúng rồi, Hạ tổng, tập đoàn cố thị có mang đến một tấm thiệp mời, tôi đã đặt lên bàn cho anh rồi!”

“Tập đoàn Cố thị?” Hạ Tử Dục nhíu mày nhìn trợ lý: “Cố thị nào?”

“Cố Hoằng Nghị, ông ấy trước đây từng có làm ăn qua với ngài chủ tịch, nhưng hiện tại muốn

anh thay mặt ông ấy đến tham dự!” trợ lý trả lời.

Cố Hoằng Nghị…

Hạ Tử Dục bước trờ về, nhìn tấm thiệp mời trên bàn, trực tiếp cầm lấy mả ra xem.

“Là sinh nhật của chủ tịch cố thị!”

Hạ Tử Dục suy nghĩ gật đầu: “Tôi biết rồi, cậu nhớ đến lúc đó chuẩn bị một phần quà!”

“Vâng!”

“Được rôi, đã không còn chuyện

gì hết, anh cứ quay về trước đi!” Hạ Tử Dục lên tiếng.

Trọ’ lý lúc này mới gật đầu: “Vậy tôi đi trước đây!” vừa dứt lời liền trực tiếp bước ra ngoài.

Hạ Tử Dục đứng một bên, ánh mắt sâu thẳm khiến người khác khó nhìn rõ sự thật.

Rất nhanh đã đến ngày sinh nhật của chủ tịch Cố thị.

Vốn dĩ chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng mà không biết

như thế nào lại tổ chức long trọng như vậy.

An Nhược Mạn khi đến nơi mới nhận ra, có điều như vậy cũng rất tốt, không chỉ có một mình cô như vậy không khí cũng sẽ không ngượng ngùng.

Chỉ là người ở nơi này, cô cũng không quá quen thuộc.

Cố Mạc nhìn cô: “Vốn dĩ chỉ muốn cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng không nghĩ đến lại có nhiều bạn bè làm ăn…cho nên mới tổ chức thành một buổi tiệc như vậy!” cố Mạc nhln cô giải

thích.

An Nhược Mạn nâng lên ly rượu, không để ý đến mỉm cười:

“Không có gì, người đông thêm phần náo nhiệt, huống hồ như vậy cũng không ngượng ngùng!”

Cố Mạc mỉm cười, trên thực tế người không hài lòng chính là anh, nếu như chỉ có một mình An Nhược Mạn đến tham dự, vậy thì anh đã có thể thuận lý thành chương giới thiệu cô với người nhà cùa mình.

Có điều, xem ra có thể tìm lấy một cơ hội khác.

Nhìn sang An Nhược Mạn, đêm nay cô mặc áo dạ hội đến đầu gối, nhìn tao nhã nhưng không kém phần long trọng, hơn nữa còn rất đúng mực.

Chính vào lúc cố Mạc nhìn An Nhược Mạn đến thất thần, có người đến chuyển lời: “Cố tổng, ngài chủ tịch muốn anh sang bên đó!”

Nghe đến đây, cố Mạc lúc này mới khôi phục tinh thần, nhìn người kia gật đầu: “Được, tôi biết rồi, tôi lập tức sang đó!” nhân viên phục vụ sau khi rời đi, cố Mạc lúc này nhìn An Nhược Mạn,

“Cùng nhau đi chứ?”

An Nhược Mạn gật đầu: “Được!” dù sao cũng là đến chúc mừng, cứ như vậy liền cùng anh bước sang, nhưng cố Mạc dù sao cũng là người đàn ông độc thân hoàng kim, có tiền có quyền, bao nhiêu cặp mắt đều nhìn vào, còn dáng vẻ tỉ mỉ chu đáo của cố Mạc dành cho An Nhược Mạn, khiến trong mắt mọi người nghĩ rằng cô ấy chính là người mà cố Mạc đã chọn.

Hai người cùng nhau bước đến trước mặt cố Hoằng Nghị: “Ba, ba tìm con sao?”

Nhìn thấy hai người bọn họ cùng bước đến, ánh mắt cố Hoằng Nghị liền lộ ra ánh mắt thỏa mãn, ông gật đầu: “Đúng vậy!”

Lúc này, An Nhược Mạn nhìn cố Hoằng Nghị lên tiếng: “Bác trai, chúc bác sinh nhật vui vẻ, khỏe mạnh trường thọ!”

Nghe thấy lời chúc phúc này của An Nhược Mạn, ông liền mỉm cười: “Mạc nói rằng, quà sinh nhật là do cháu giúp thằng bé lựa chọn, bác rất hài lòng, cũng là trong nhiều năm nay bác nhận được món quà có lòng như vậy, cũng là món quà quý trọng nhất!”

An Nhược Mạn mỉm cười: “Cháu còn sự mất thể diện!”

“Làm sao có thể, bác rất thích!”

“Vậy thì tốt quá!”

Ba người cùng nhau nói cười vui vẻ.

Chính vào lúc này, ngoài cửa bước vào một bóng người.

Đồng thời, khi anh bước vào, cũng dâng lên không ít tiếng xì xào, Hạ Tử Dục mặc áo vest đậm màu tiến vào, khuôn mặt tà mì cũng không có bất kỳ biểu cảm

nào.

Nhưng khi anh vừa bước vào liền nhìn thấy một bóng dáng một người, bước chân thoáng chậm lại.

Mặc dù chỉ là một bóng lưng, còn có một nữa sườn mặt, nhưng anh vẫn có thể nhận ra.

Mặc lễ phục tinh xảo, lộ ra xương quai xanh gầy gò, cô đang cùng Cố Mạc ở bên kia trò chuyện vô cùng vui vẻ với cố Hoằng Nghị.

Nếu nhìn như vậy giống như bọn họ chính là người một nhà vậy.

Đôi mắt dần híp lại, dưới đáy mắt chất chưa vô số bí mật giống như một hố đen, khiến cho ngưò’i khác không nhìn rõ cũng như không nhìn thấu.

Cho đến khi trợ lý phía sau nhắc nhở, Hạ Tử Dục lúc này mới khôi phục tinh thần, đáy mắt thu lại cảm xúc, sải bước về phía cố Hoằng Nghị.

“Chào bác Cố!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play