Cánh tay chậm chạp vươn đến chạm lên tấm ảnh bên trên, trong lòng nói không nên bất kỳ mùi vị nào.

Mục Cảnh Thiên nghiêng đầu nhìn sang Hạ Tử Hy: “Anh vào xe

chờ em trước, em ờ nơi này… bình tĩnh một chút vậy!”

Hạ Tử Hy không lên tiếng, Mục Cảnh Thiên liền xoay người rời khỏi.

Bên trong xe vị trí của anh vừa khớp có thể nhìn thấy bóng lưng của cô.

Còn Hạ Tử Hy lúc này đang đứng trước phần bia mộ, nhìn ngắm bức ảnh, nước mắt không cách nào kiềm chế được: “Mẹ…” cuối cùng cô vẫn mỉm cười gọi tên bà.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Mục Cảnh Thiên vừa kết thúc một cuộc gọi, lúc này cửa xe cũng được mở ra, Hạ Tử Hy bước lên xe.

Sau khi nhìn thấy cô, Mục Cảnh Thiên sửng sốt.

Hạ Tử Hy ngược lại nhìn anh mỉm cười: “Chúng ta trờ về thôi!”

“Em…”

Hạ Tử Hy hít sâu một hơi: “Anh nói không sai, bọn họ không hề có lỗi với em, em cũng không có lý gì trách cứ hai người bọn họ;

việc đến hiện tại em cũng không muốn đi trách cứ, oán hận, cũng vì chúng ta đều nên trân trọng hiện tại!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.

Mục Cảnh Thiên gật đầu, anh biết rằng Hạ Tử Hy nhất định có thể suy nghĩ thông suốt.

Nhìn cô, Mục Cảnh Thiên lên tiếng: “Em nói không sai, nhưng mà hiện tại anh có một chuyện muốn nói với em, em cần phải chuẩn bị tốt tâm lý!”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc như vậy của anh, Hạ Tử Hy liền biết nhất định đã có chuyện xảy ra, trong

lòng không nhịn được bất an:

“Có chuyện gì?” cô lên tiếng.

“Vừa rồi A Hoa có gọi điện thoại đến, nói rằng Vinh cẩm…bệnh tim tái phát đã nhập viện!”

Nghe đến đây Hạ Tử Hy sững người, đôi mắt trừng lớn khó lòng tin tưởng.

Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, Mục Cảnh Thiên cũng không biết nên nói gì mới đúng.

“Trở về, lập tức trờ về!” Hạ Tử Hy nói, đầu óc ong ong vang lên, có chút trống rỗng.

Mục Cảnh Thiên gật đầu, lập tức khởi động xe xuất phát trở về.

Một đường này, hai tay Hạ Tử Hy đan chéo vào nhau, mặc dù cô không lên tiếng, nhưng Mục Cảnh Thiên cũng có thể nhận ra sự lo lắng của cô.

Anh vươn tay nắm chặt bàn tay cô: “Yên tâm, ông ấy nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì!”

Hạ Tử Hy quay đầu nhìn sang Mục Cảnh Thiên, lúc này mới yên tâm gật đầu, anh vẫn luôn là điểm dựa vững chắc cho cô, có anh ở bên cạnh, Hạ Tử Hy cũng

cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Một đoạn đường này, Hạ Tử Hy cũng không hề nói chuyện, cho đến tận cửa bệnh viện, nhìn thấy Vinh Cẩm nằm bên trong, Hạ Tử Hy lúc này mới triệt để cảm nhận được sự liên kết của tình máu mủ, một cảm giác lo lắng cùng sự hãi bắt đầu dâng lên trong tim.

A Hoa từ bên trong bước ra ngoài, khi đến cửa phòng bệnh liền nhìn thấy Hạ Tử Hy.

“Hạ tiểu thư…”

Hốc mắt cô đỏ ừng nhìn Vinh

cầm, cố gắng kiềm chế nước mắt của mình: “Ông ấy…như thế nào rồi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play