Nằm trong vòng tay của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy dịu dàng, ngoan ngoãn, khẽ gật đầu: “Đúng rồi, làm sao anh tìm được em?” Hạ Tử Hy đột nhiên hỏi.

Khóe miệng Mục Cảnh Thiên cong lên, không trả lời, mà là hỏi

lại “Trong một năm qua, em luôn dựa vào việc bán trang sức trên mạng để sống phải không?”

Chỉ một câu nói, đã hiểu rồi.

“Anh nhìn thấy rồi?”

Mục Cảnh Thiên gật đầu.

Khóe miệng Hạ Tử Hy cong lên, đưa tay ôm lấy anh: “Em biết mà, anh nhất định sẽ nhìn thấy nó!”

Cô biết rõ điều này.

“Anh còn muốn nói, anh muốn mua cặp nhẫn kia, thế nhưng em

không bán!” Mục Cảnh Thiên tiếp tục mở miệng nói.

Nghe tới điều này, Hạ Tử Hy nhớ đến có một người muốn mua cặp nhẫn của cô, chẳng lẽ…

Hạ Tử Hy nhìn anh: “Vậy người đó là anh sao?”

“Nếu không thì còn ai khác nữa?”

Hạ Tử Hy nhớ đến cuộc nói chuyện của bọn họ, lúc đó cô vẫn đang nhớ Mục Cảnh Thiên, thế nhưng lại không thể ngờ người nói chuyện với cô lại là anh.

Nếu như biết như vậy, cô nhất định cũng rất kích động mà ngủ không được.

Hạ Tử Hy đưa tay ra ôm lấy anh, nhẹ nhàng vòng qua người anh: “Lúc đó, em đang nhớ anh!”

Mục Cảnh Thiên cũng ôm chặt lấy cô.

Hôm ấy, anh hỏi: “Đã nhớ anh như vậy, tại sao lại phải trốn anh xa như thế!”

Cô nói: “Em biết anh nhất định sẽ đến!”

“Tại sao?”

“Bời vì em đang đợi tình yêu!”

Lúc đó Mục Cảnh Thiên cũng không hiểu ý cô muốn nói là gì, nhưng sau đó anh mới nhận ra, ý nghĩa của loài hoa oải hương chính là chờ đợi tinh yêu.

Lúc thức dậy, đã chín giờ rồi, thành phố T lúc này chắc là hai giờ tối.

Lúc thức dậy, bên ngoài đã truyền tới giọng nói tiếng Pháp

của những người sống nơi đây, hết sức náo nhiệt.

Hạ Tử Hy đi làm bữa sáng, còn Mục Cảnh Thiên thì đi xem Tiểu Thời Quang.

Lúc anh đến, Tiểu Thời Quang đang nằm trên cái giường nhỏ của mình, mở tròn mắt, tự cán cái tay nhỏ nhò của mình, trắng trắng mềm mềm, trong hết sức đáng yêu, đến mức khiến trái tim anh sắp tan chảy rồi.

“Bảo bối à, con tỉnh rồi?” Mục Cảnh Thiên nhìn con, không nhịn được cúi người hôn con một cái,

dáng vẻ mềm mại, khiến anh không kiềm được sự vui mừng.

Tiểu Thời Quang cười khúc khích, như biểu thị sự vui mừng khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên.

Nhìn thấy quần áo của trẻ con ở bên, Mục Cảnh Thiên tâm huyết dâng trào muốn giúp con mặc quần áo.

Thế nhưng tâm huyết dâng trào lần này có thể đã làm khó anh, Tiểu Thời Quang rất phối hợp, cũng không nghịch ngợm, thế nhưng Mục Cảnh Thiên làm thế nào cũng không mặc vào được

Cuối cùng, thật sự không còn cách nào khác đành phải cầu cứu: “Tiểu Hy, làm sao có thể mặc quần áo cho con trai đây!”

Hạ Tử Hy đang làm bữa sáng, sau khi nghe thấy tiếng cần giúp đỡ của anh, khóe miệng nở một nụ cười, cô bưng đồ ăn sáng từ trong đi ra, đi về phía phòng ngủ, lúc nhìn thấy Mục Cảnh Thiên loay hoay mặc quần áo cho con, Hạ Tử Hy mỉm cười.

“Mục tiên sinh, anh cũng có lúc gặp khó khăn à!” Cô không nhịn được không thể không trêu chọc anh.

“Mau tới đây giúp anh!” Mục Cảnh Thiên nói, cái thứ đồ nhỏ mềm mại này, bất kể anh làm thế nào cũng đều sợ làm con bị thương, không dám dùng lực, cũng không biết nên dùng sức thế nào.

Hạ Tử Hy đi đến, nhận nó từ tay anh, hai ba cái đã mặc xong rồi, đáng vẻ điêu luyện đó, thu hút sự chú ý của Mục Cảnh Thiên.

Mặc dù nói, anh đã bỏ lỡ cơ hội cùng cô đón sinh mệnh nhỏ này, nhưng trong một năm nay, Hạ Tử Hy làm sao có thể không khỏ khăn chớ.

Khi một người nuôi lớn một đứa trẻ, nỗi khổ mà cô áy chịu không kém gì anh.

“Vợ à, cảm ơn em!” Mục Cảnh Thiên tiến lại, nói nhỏ sau lưng Hạ Tử Hy.

Vợ…

Vành mắt Hạ Tử Hy ươn ướt, nhưng không cho Mục Cảnh Thiên nhìn thấy: “Cảm ơn gì chớ?”

“Cảm ơn em, vì đã sinh cho anh một đứa con trai đáng yêu như vậy!”

Lúc này, Hạ Tử Hy nhìn anh:

“Nên là em cảm ơn anh mới phải, vì đã không hề từ bỏ việc tìm kiếm mẹ con em!”

“Hai người là mạng sống của anh, làm sao anh lại từ bỏ được cơ chứ!?”

Hạ Tử Hy nhìn anh đầy cảm kích.

Lúc Mục Cảnh Thiên vừa cúi người định hôn Hạ Tử Du, một tiếng “ y a”, Tiểu Thời Quang trực tiếp đưa tay ra ngăn lại, tuy nói là vô ý, nhưng hành động này cũng khiến Hạ Tử Hy và Mục Cảnh Thiên bật cười.

Lúc ăn bữa sáng, Tiểu Thời Quang ngồi trên ghế của trẻ con ở một bên, vừa ngồi vừa nhìn bọn họ.

Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên: “Làm sao vậy? Không thích ăn sao?”

“Không ngon bằng đồ ăn Trung Quốc!” Nói rồi, Mục Cảnh Thiên nhìn cô, “Em khi nào thì cùng anh trở về?”

Vốn cho rằng Hạ Tử Hy sẽ có gì đó không đành, ai ngờ được, cô lại nói: “Bất cứ lúc nào cũng có thể!”

Mục Cảnh Thiên vui mừng từ tận đáy lòng: “Vậy thì tốt, ngay ngày mai, anh cho em thời gian một ngày để xử lý công việc!”

Hạ Tử Hy cười, khẽ gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play