Sau khi ngắt điện thoại, Mục Cảnh Thiên bắt đầu có chút bất an, suy đi nghĩ lại liền nhìn chiếc đồng hồ trên tay, cuối cùng vẫn quyết định đứng lên cầm lấy chìa khóa bước ra ngoài.

Hạ Từ Hy nắm chặt điện thoại, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trái tim loạn nhịp đang cố gắng binh tĩnh trở lại.

Chính vào lúc này, chiếc xe taxi đột nhiên thắng gấp.

Hạ Từ Hy hoảng hốt, nhìn tài xế:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Tài xế cũng không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn Hạ Tử Hy.

Ánh mắt Hạ Tử Hy nhìn về phía trước, chỉ nhìn thấy một chiếc xe đang dừng trước chiếc xe taxi của bọn họ, ngược lại khiến cho trái tim cô chấn động.

Mục Cảnh Thiên từ trên xe bước xuống, trực tiếp đến trước mặt chiếc xe taxi, mở cửa.

Hạ Từ Hy ngây ngốc nhìn anh.

“Bước xuống!” Mục Cảnh Thiên

nói.

Hạ Tử Hy bước xuống xe, nhìn Mục Cảnh Thiên, giây kế tiếp, vẫn có chút không kiềm chế được, nhón chân ôm chặt lấy anh, mạnh mẽ ôm chặt lấy anh.

Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Từ Hy, giây kế tiếp trực tiếp bế ngang cô lên, bước về phía chiếc xe của mình.

Lần đầu tiên, tại nơi công cộng, Hạ Từ Hy không hề đẩy anh ra, mà để anh ôm cô về trong xe.

Cho đến khi anh đã an ổn đặt cô

vào trong xe, Mục Cảnh Thiên ngồi vào bên trong, nâng mặt Hạ Tử Hy lên: “Không có chuyện gì rồi!”

Hạ Tử Hy lúc này mới bình tĩnh lại, gật đầu.

“Anh làm sao biết em ở trong chiếc xe kia?” Hạ Tử Hy nhìn anh hỏi.

Mục Cảnh Thiên từ từ vươn tay nắm chặt bàn tay Hạ Tử Hy, nâng lên nhìn về phía chiếc đồng hồ trên tay cô.

Hạ Từ Hy lúc này mới nhớ lại

chiếc đồng hồ của minh!

Mục Cảnh Thiên trước đây vì an toàn của cô, đặc biệt chế tác thêm một chiếc đồng hồ, nghĩ đến đây, cô đột nhiên thở phào nhẹ nhõm một tiếng.

Mục Cảnh Thiên nhìn cô, ánh mắt vô cùng lo lắng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em có chuyện gì muốn nói cho anh biết?”

Hạ Tử Hy nhìn anh, đem những chuyện nghe được vừa rồi tất cả đều nói cho anh biết, sau khi nghe xong sắc mặt Mục Cảnh Thiên trầm xuống.

“Không nghĩ đến chuyện này lại do ủy viên Lý đứng phía sau sắp xếp Lý Nghị làm!” Hạ Tử Hy nói, “Đáng tiếc lúc đó em chỉ chuyên tâm nghe lén, quên mất phải đem nội dung bọn họ nói chuyện ghi âm lại!”

Lời của Hạ Tử Hy chưa dứt, Mục Cảnh Thiên ngược lại nâng khuôn mặt cô lên.

Ánh mắt thâm tình nhìn cô: “Hạ Tử Hy, em có biết bản thân mình là một thai phụ hay không!”

Bị Mục Cảnh Thiên nói như vậy, hơn nữa còn dùng ánh mắt như

vậy nhìn cô, Hạ Tử Hy thoáng ngây người, nhẹ nhàng chớp mắt.

“Loại người như ủy viên Lý bất cứ chuyện gì cũng có thể làm ra được, nếu như vừa rồi em bị ông ta phát hiện, hậu quà như thế nào em có biết hay không?” Mục Cảnh Thiên thấp giọng nói.

Hạ Tử Hy tất nhiên biết rõ.

Giây phút đó, có bao nhiêu sợ hãi, cho nên chỉ cần nhìn thấy Mục Cảnh Thiên, cô liền lập tức ôm lấy anh, tìm kiếm cảm giác an toàn.

Nhưng hiện tại bị Mục Cảnh Thiên nhìn như vậy, Hạ Tử Hy mới biết rằng bản thân mình trong trái tim anh có bao nhiêu quan trọng.

“Xin lỗi, lúc đó em chỉ suy nghĩ đến việc theo dõi Lý Nghị xem rốt cuộc là chuyện như thế nào, không nghĩ đến ông ta vậy mà lại đi tìm ủy viên Lý, chuyện này chỉ là trùng hợp thôi…khiến anh phải lo lắng rồi!”

“Hạ Tử Hy, anh chỉ muốn em biết rằng, bất kề xây ra chuyện gì đều không quan trọng bằng em, cho nên bất kể vì chuyện gi đều

không được tiếp tục làm ra chuyện nguy hiểm!” Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy nói, nhớ đến những gì cô vừa nói, anh đột nhiên có chút hoảng sợ, nếu như thật sự xảy ra chuyện gi, vậy thì cả đời này anh hối hận cũng không kịp.

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Mục Cảnh Thiên, trong lòng Hạ Từ Hy ngược lại cảm thấy ấm áp vô cùng: ‘‘Em đồng ý với anh!”

Mục Cảnh Thiên thờ phào nhẹ nhõm, vươn tay ôm lấy cô, ôm chặt vào trong lòng, cảm giác được độ ấm từ cô, sự tồn tại của

cô, lúc này mới khiến Mục Cảnh Thiên cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Hạ Tử Hy dựa người vào lồng ngực anh, ngước mắt nhìn cũng vui vẻ ôm lấy anh.

Tiếng còi xe từ phía sau vang lên.

Lúc này, có người vươn đầu ra: “Này, các người rốt cuộc có đi hay không, có biết như vậy rất dễ gây tắc đường hay không?”

Hạ Tử Hy ngước mắt nhìn Mục Cánh Thiên: “Này, anh mau lái xe nếu không thật sự sẽ gây ra tắc

đường đấy!”

Mục Cảnh Thiên vốn dĩ muốn nói anh còn muốn ôm một lát, nhưng khi liếc mắt nhìn bên ngoài, thật sự sắp tắc đường rồi, đến lúc đó muốn rời đi cũng rất khó, cho nên đành buông Hạ Tử Hy khởi động xe rời khỏi.

Trên đường, Mục Cảnh Thiên lái xe, Hạ Từ Hy nhìn anh: “Nếu như đã biết đầu đuôi câu chuyện vậy anh dự tính như thế nào?”

“Cái gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play