Bất kể ở bên nhau bao lâu, nhưng thình thoảng đối diện với những lời của Mục Cảnh Thiên, vẫn không nhịn được rung động, nhịn không được đỏ mặt tía tai.

Hạ Tử Hy không tiếp lời, ngược lại tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, nhắm chặt hai mắt.

Cô không mặt dày mày dạn như Mục Cảnh Thiên, không phải lời gì cũng có thể nói ra miệng.

Mặc dù không rõ ràng, nhưng cũng khiến cho người khác tim không ngừng đập mạnh.

Nhìn cô không lên tiếng, Mục Cảnh Thiên tiếp lời: “Vợ à…”

“Hả?”

“Một lần thật sự không đủ!”

Nghe đến đây, Hạ Tử Hy hung hăng mở to mắt, quay đầu lại nhìn Mục Cảnh Thiên: “Anh dám!” vừa rồi đã đến cực hạn, nếu như còn tiếp tục cô sợ rằng bản thân không chịu được.

Điều lo lắng nhất chính là đứa bé trong bụng.

Mục Cảnh Thiên ngược lại mỉm

cười, trong đêm khuya đôi mắt giống như kim cương sáng lấp lánh, sự sủng nịch đối với Hạ Từ Hy, anh có dành tặng cho cô tình cảm lớn nhất: “Tất nhiên không dám rồi!”, nếu như quá độ, e rằng lần sau không cách nào thưởng thức được.

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của anh, Hạ Tử Hy lúc này mới bật cười; “Mục tiên sinh, không nghĩ đến anh sau khi uống rượu lại không ngoan như vậy, lần sau không cho anh uống nữa!”

“Đừng, vợ à, cùng lắm thì lần sau nghe lời em!”

“Vậy thì còn tạm được!” Hạ Tử Hy mỉm cười.

Mục Cảnh Thiên lại một lần nữa ôm cô vào lòng: “Được rồi, cũng đã khuya rồi, mau ngủ sớm đi!”

“Được!” Hạ Tử Hy trả lời anh, trải qua một phen hành hạ, cô quả thật có chút mệt mỏi, cũng có chút buồn ngủ, sau đó nhắm chặt mắt rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Lắng nghe nhịp thở đều đặn của cô truyền đến, Mục Cảnh Thiên thỏa mãn cười, cũng nhắm mắt dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tại Hạ gia.

Hạ Tử Dục bị cưỡng ép ở nhà nghỉ ngơi, Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân như thế nào cũng không đồng ý cho anh đến công ty, Hạ Từ Dục chỉ đành bất lực ở nhà tịnh dưỡng.

May mắn, trải qua hai ngày tịnh dưỡng, Hạ Tử Dục cũng đã khôi phục rất nhiều.

Ngày hôm nay, trong phòng khách, Hứa Vy Nhân nhìn sang Hạ Từ Dục: “Chuyện cùa con

cùng Nhược Mạn như thế nào rồi?” kìm nén lâu như vậy, vẫn không nhịn được muốn hỏi.

Hạ Thiên cũng cảm thấy kì lạ, nhưng ông vẫn nhẫn nhịn không hỏi, hiện tại nếu như Hứa Vy Nhân đã hỏi, tầm mắt của ông cũng tự nhiên nhìn sang.

Hạ Tử Dục ngồi trong phòng khách, đang ăn canh gà dì Lý hầm, nghe đến đây, thoáng ngây người, cũng không lên tiếng, tiếp tục uống canh.

“A Dục, con ngược lại cũng nói một lời, rốt cuộc như thế nào?”

Hứa Vy Nhân hỏi.

Cuối cùng, Hạ Tử Dục đặt chén canh xuống, nhìn bọn họ: “Ba mẹ, con cùng Nhược Mạn…đã ly hôn rồi!”

“Ly hôn rồi?” Hứa Vy Nhân có chút khó lòng tin tưởng.

Hạ Tử Dục gật đầu: “Đúng vậy, bắt đầu từ ngày hôm nay trở về sau, con cùng cô ấy chính là hai người khác nhau, hai người không cần tiếp tục hỏi đến!”

Sắc mặt Hạ Thiên trở nên vô cùng khó coi, Hứa Vy Nhân có

chút gấp gáp: “Tại sao? Đang yên ổn tại sao lại muốn lỵ hôn chứ? A Dục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play