Lời này có ý gì đã vô cùng rõ ràng.

Hạ Tử Hy nhìn Hạ Thiên, nhẹ mỉm cười.

“Hạ tổng, anh đối với chuyện này có cách nhìn như thế nào?” ký giả nhìn Hạ Tử Dục hỏi.

Hạ Tử Dục đưa mắt nhìn bọn họ, sau đó mỉm cười lên tiếng, chỉ đơn giàn sáu chữ: “Không liên quan đến máu mủ!”

Những lời này của anh có ý gì cũng rõ ràng không kém.

“Mục tổng, xin hỏi anh có suy nghĩ gì với chuyện này? Hạ tiểu thư không phải là con gái ruột của Hạ gia, đối với anh có ảnh hưởng gì hay không? Có ánh hưởng đến tình cảm giữa hai người hay không?” ký giả tiếp tục đặt câu hỏi.

Mục Cảnh Thiên đưa mắt nhìn bọn họ, khuôn mặt anh tuấn yêu nghiệt nở nụ cười mê người: “Nếu như chỉ vì thân phận mà kết hôn, như thế nào có thể ảnh hưởng đến tình cảm chứ?”

“Người tôi cưới là bản thân cô ấy, không phải là thân phận của cô ấy, bất kể cô ấy là con gái của ai, chỉ cần cô ấy chính là Hạ Tử Hy trong lòng tôi là đủ!” vừa nói, anh nghiêng đầu nhìn Hạ Từ Hy, hai người đưa mắt nhìn nhau, dùng mắt trao đổi thông tin, toàn bộ đều là ân ái.

Thái độ chân thành trả lời câu hỏi của bọn họ khiến tất cả các ký giả đều vô cùng yêu thích, thời gian kế tiếp tất cả các vấn đề đều nhẹ nhàng trôi qua.

Giống như thời gian sinh dự kiến của đứa bé.

Có mang thai đứa con thứ hai hay không, đối với những vấn đề như thế này, nhẹ nhàng hơn rất nhiều, còn Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy cũng vô cùng chân thành hóm hỉnh trả lời.

Cuối cùng giữ vững không khí như vậy, buổi họp ký giả kết thúc, không hề xảy ra bất kỳ vấn đề gì.

Sau khi kết thúc, bọn họ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ngồi trong văn phòng Hạ Tử Dục, Hạ Tử Hy uống nước ấm, sự việc sẽ như thế nào vẫn không rõ, bọn họ cũng không biết lần họp báo

này có thề giải quyết được vấn đề hay không, nhưng ít nhất bọn họ cũng đã giải thích rõ ràng với bên ngoài.

“Được rồi, cuộc họp ký giả đã kết thúc, có thể thư thả một chút!” Mục Cành Thiên nói.

Hạ Tử Hy mỉm cười: “Em không sao cả!”

Hạ Từ Dục đứng một bên, nhìn dáng vẻ ân ái như ban đầu của bọn họ, ánh mắt lóe lên tia chua xót, như có như không dời tầm mắt sang hướng khác.

Chính vào lúc này, cánh cửa bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, trợ lý liền bước vào.

“Hạ tổng, cổ phiếu bắt đầu tăng về như cũ!” trợ lý vui mừng điên cuồng nói.

Nghe đến tin này, khóe môi Hạ Tử Dục nhếch lên nụ cười, dù sao cũng xem như đã khôi phục, đến cả Hạ Từ Hy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như cổ phiếu thật sự tuột dốc, vậy thì cô sẽ trở thành tội nhân, hiện tại có thể thực sự yên ổn thở phào nhẹ nhõm.

Mục Cảnh Thiên ngược lại cũng không có cảm giác gì nhiều, nếu như không phải vì Hạ Từ Hy, anh cũng tuyệt đối sẽ không liếc mắt đến chuyện này.

Ngược lại Hạ gia không còn thì Mục gia vẫn có thể nuôi được cô.

Chỉ là tất cả đều vì Hạ Tử Hy.

Thật ra, Mục Cảnh Thiên ban đầu cùng Hạ Tử Hy đến tham dự đã nói rõ ràng cổ phiếu cửa Hạ thị nhất định sẽ tăng lên như ban đầu.

Trong mắt người ngoài, bất kể

như thế nào, Mục Cảnh Thiên đều sẽ vươn tay giúp đỡ.

Cộng thêm việc bọn họ thành tâm mở cuộc họp ký giả, việc cổ phiếu khôi phục như cũ giống như việc chém đinh trên tấm sắt.

Hạ Thiên cũng mỉm cười: “Chuyện lần này phải xem ủy viên Ngô còn có thể nói được gì nữa không!”

“Lão hồ ly đó lần này nhất định phải ngậm miệng lại!” Hạ Tử Dục vui mừng nói, nếu nói rằng vĩnh viễn không phát biểu ý kiến là chuyện không thể nào, nhưng ít

nhất trong khoảng thời gian này có thể khiến ông ta im lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play