Mỗi một lần xuất hiện suy nghĩ này, cô đều phủ nhận bản thân!

An Nhược Mạn, chết tâm đi!

Anh ta từ trước đến nay chưa từng thích mày, dù cho chỉ có một chút thôi thì mọi chuyện cũng sẽ không phải đi đến bước đường này.

Hít sâu một hơi, An Nhược Mạn lúc này ép bản thân không được suy nghĩ đến những chuyện đó, mọi chuyện thuận theo tự nhiên.

Những ngày này, An Nhược Mạn từ bệnh viện trờ về, vẫn luôn ờ

nhà, chân không bước ra ngoài, cứ như vậy càng khiến Vân Ý cùng An Mạc Thiên lo lắng.

Cuối cùng không còn cách nào khác, Vân Ý chỉ có thể gọi Huống Thiên Hựu đến.

Bọn họ có quan hệ họ hàng, hơn nữa An Nhược Mạn vẫn luôn nghe lời Huống Thiên Hựu, chỉ cần có anh đến khuyên nhủ thì còn gì tốt bằng.

Trong quán cafe.

Huống Thiên Hựu bắt chéo chân, ưu nhã uống café, còn An Nhược Mạn không có tâm trạng, tùy tiện nhấp một ngụm café: “Tìm em ra đây có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì cả!”

An Nhược Mạn nhíu mày, ánh mắt nhìn Huống Thiên Hựu: “Nếu như không có chuyện gì thì anh gọi em ra đây làm gi?”

“Không phải anh kêu em ra ngoài, là mẹ em, bà ấy rất lo lắng cho em, nên bảo anh mang em ra ngoài đi dạo!”

Nói đến đây, An Nhược Mạn rốt cuộc đã hiểu rõ, thở dài một tiếng, có chút bất lực.

“Cãi nhau rồi?” Nếu đã hẹn ra ngoài vậy thì Huống Thiên Hựu cũng tùy tiện hỏi thăm vài câu.

“Không có!” An Nhược Mạn trả lời, nếu như muốn cô thừa nhận với người khác, đây không phải là lấy đá đập vào chân mình sao?

Huống Thiên Hựu mỉm cười: “Có thể nói với anh, đứng trên lập trường của đàn ông, anh vẫn có thể giúp em được một chút!”

Huống Thiên Hựu quả nhiên không hổ là người làm ăn, một câu nói liền tóm chặt tâm tư của người khác.

Ánh mắt An Nhược Mạn lóe sáng, cô thừa nhận, cô có chút động lòng.

Nâng lên ly café trước mặt, nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.

“Anh ta bên ngoài có người phụ nữ khác sao?” Huống Thiên Hựu hỏi.

An Nhược Mạn kinh ngạc nhìn về

phía Huống Thiên Hựu, không lẽ trên khuôn mặt cô viết rõ những chữ Hạ Tử Dục có người phụ nữ khác hay sao? Nếu không tại sao người nào cũng có thể đoán được?

“Tại sao lại hỏi như vậy?” An Nhược Mạn tò mò hỏi.

Huống Thiên Hựu ngược lại tao nhã cười: “Việc duy nhất khiến cho phụ nữ không cách nào tha thứ được cho người đàn ông chính là việc anh ta có người phụ nữ khác bên ngoài, chuyện này cũng cần phải có logic hay sao?”

An Nhược Mạn:

“Cũng không xem là đúng…” An Nhược Mạn phủ nhận.

“Ồ? Vậy là?” Huống Thiên Hựu nhướng mày, hưng phần nhìn cô.

Anh trước giờ không phải là người nhiều chuyện, nhưng anh lại yêu thích bắt được điểm yếu của người khác, chuyện này đối với anh mà nói cũng là một sự thu hoạch.

An Nhược Mạn nhấp một ngụm café, có chút khó mở lời: “Là em…không cẩn thận biết được

một số chuyện trước đây của anh ấy!”

“Chuyện gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play