Nhìn thấy Pete đồng ý, Đô Đô vui mừng: “Vậy khi nào bắt đầu?”

“Vài ngày nữa sẽ diễn ra lễ khai máy, đến lúc đó cô đi cùng với A Thuật, sau đó bắt đầu định tạo hình, chụp hình!” Pete trả lời.

Đô Đô liên tục gật đầu: “Cũng chính là nói, không cần cả ngày bức bối ở nơi này!” vừa nói, Đô Đô liền hô hào vui mừng.

A Thuật ngồi một bên, nhìn cô giống như con thú nhỏ bị nhốt trong lồng, khóe môi không nhịn

được nhếch lên.

Lúc này, Pete đứng lên: “Nhẫn nhịn thêm một thời gian là được, khi nào khai máy tôi sẽ sắp xếp người đến đón hai người, tôi hiện tại trước mắt liên hệ với bọn họ!”

“Được!”

“Cảm ơn Pete!” Đô Đô mỉm cười nói.

Pete quay đầu, nhướng mắt quyến rũ với Đô Đô.

Đô Đô cũng phối hợp run rẩy một chút.

Nhìn Pete đã rời đi, căn phòng chỉ còn lại A Thuật cùng Đô Đô.

Kể từ sau khi xảy ra chuyện vào ngày hôm đó, Đô Đô căn bản không có chuyện gì đều trốn trong phòng ngủ chơi máy tính, rất ít khi tiếp xúc với A Thuật.

Chính vào lúc Đô Đô đang vui vẻ mỉm cười, quay đầu lại liền nhìn thấy A Thuật đang nhìn mình, nụ cười đó phải gọi là yêu nghiệt tràn lan.

Sau đó, cô mỉm cười lên tiếng: “Nếu như đã không còn chuyện gì khác, vậy em về phòng trước

đây!” vừa dứt lời liền muốn rời khỏi, nhưng cô vừa nhảy ra khỏi ghế sofa, lúc này A Thuật liền vươn tay tóm chặt cô, trực tiếp kéo trở về, ấn lên ghế soía.

Hừ.

Tình huống trước mắt giống như đã từng xảy ra!

Chính là giống như ngày hôm đó, cô ngã sấp lên người A Thuật.

Khoảng cách cũng gần như vậy…

Chỉ có điều lần này, A Thuật nằm

bên trên, còn cô nằm bên dưới.

Hàng lông mi dài khẽ chớp, Đô Đô nhìn anh, trái tim lại một lần nữa đập mạnh, trong căn phòng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hô hấp của đối phương, thì chỉ còn lại tiếng tim đập của Đô Đô mà thôi.

“Chuyện này…có chuyện gì sao?” một lát sau, Đô Đô khôi phục tinh thần, nhìn A Thuật đỏ bừng mặt lên tiếng.

“Còn muốn tránh né anh sao?” A Thuật hỏi.

“Không, không có!” Đô Đô lên

tiếng, lắp bắp nói.

“Không có sao? Vậy thì tại sao em vẫn luôn trốn trong phòng? Đến cả bộ phim truyền hình yêu thích nhất cũng không xem?” A Thuật hỏi, giọng điệu bình tĩnh, nhưng giữa đôi mắt lại vô cùng tà mị.

Ahhh!

A Thuật nhất định là cố ý!

Cố ý câu dẫn cô!

Đô Đô vẫn luôn kiên cường kiềm chế trái tim loạn nhịp, chớp mắt

nói: “Em, em ở trong phòng cũng có thể xem được…”

“Vậy sao?”

Đô Đô gật đầu.

“Sau này không được xem ở trong phòng, máy tính quá nhỏ, hại mắt!”

“Được!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play