Đúng vậy, ban đầu cô biết ít nhiều gì cũng là hôn nhân thương mại, nhưng cũng vì cô cho rằng Hạ Tử Dục cũng thích minh.

Nhưng mà hiện tại, tất cả đều không giống như ban đầu.

Hạ Thiên cầm sách bước ra ngoài, nhìn dì Lý đang thu dọn mảnh vỡ dưới đất, liền lên tiếng hỏi: “Như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Hứa Vy Nhân nhìn lên lầu, sau đó đem mọi chuyện nói cho Hạ Thiên biết rõ, sau khi ông nghe xong, một trận im lặng, lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Xem ra sự việc không hề đơn giàn như vậy.

Suy nghĩ một lát liền nói: “Gọi điện thoại cho Từ Dục, bảo thẳng bé trở về sớm một chút!”

Hứa Vy Nhân gật đầu, muốn biết chân tướng sự việc như thế nào cũng chỉ có Hạ Tử Dục là rõ ràng nhất.

Buổi tối.

Hạ Tử Dục sớm quay về, khi vừa đến nhà Hứa Vy Nhân cùng Hạ Thiên liền gọi anh sang một bên hỏi chuyện.

“Vốn dĩ, chuyện giữa con cùng Nhược Mạn, chúng ta sẽ không hỏi đến nhưng chuyện này lại không đơn giản như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Thiên nhìn anh hỏi.

“Không có chuyện gì, chỉ là có chút mâu thuẫn mà thôi!” Hạ Tử

Dục nói, cũng không hề muốn đem những chuyện này ồn ào đến trước mặt hai người bọn họ.

“Vậy sao? Chỉ có chút mâu thuẫn lại có thể tức giận đến như vậy?” Hứa Vy Nhân hỏi.

Lúc này, Hạ Từ Dục nhìn bà: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con sẽ xử lý!”

“Nhưng mà…”

“Con lên lầu trước đây!”

Không chờ Hứa Vy Nhân dứt lời, Hạ Tử Dục liền trực tiếp bước đi.

Trong phòng ngủ.

Khi Hạ Tử Dục bước vào bên trong, An Nhược Mạn lúc này vừa ngắt điện thoại, khi nhìn thấy anh bước vào, An Nhược Mạn giống như không hề nhìn thấy.

“Chúng ta nói chuyện!” Hạ Tử Dục lên tiếng.

An Nhược Mạn đặt điện thoại xuống, giả vờ như không nhìn thấy, có ý muốn bước sang một bên.

“Anh buông tôi ra!” An Nhược Mạn vùng vẫy thoát khỏi tay anh.

Hạ Tử Dục ngược lại nhìn cô, dáng vẻ nghiêm túc: “Chúng ta bàn bạc!”

“Bàn bạc chuyện gì?” An Nhược Mạn nhìn anh hỏi.

“Cô muốn như thế nào?” Hạ Tử Dục trực tiếp hỏi.

“Tôi như thế nào? Tôi muốn như thế nào? Hạ Tử Dục, không phải bản thân anh nên nghĩ như thế nào sao!” An Nhược Mạn nhìn anh, nỗ lực áp chế sự phẫn nộ

trong lòng.

“Tôi không muốn như thế nào cả, chỉ muốn yên ổn sống qua từng ngày!”

“Yên ổn sống qua từng ngày? Hừ hừ…” An Nhược Mạn cười lạnh, “Tôi giống như nghe thấy một trò cười!” An Nhược Mạn vừa muốn rời khỏi, lúc này Hạ Tử Dục lại một lần nữa nắm chặt lấy tay cô, “Vậy cô muốn như thế nào?”

“Tôi muốn quay trờ lại như trước đây, bất kỳ điều gì cũng không biết, có được không? Có thể không? Có thể trở về như trước

đây không?” An Nhược Mạn hét lên, nếu như cô biết ngày đó xảy ra những chuyện như vậy, vậy thì cô tình nguyện không xảy ra bất kỳ chuyện gì, cô tình nguyện bản thân không biết chuyện gì cả,

Nhưng hiện tại, đã không cách nào quay lại như trước đây.

“Nếu như cô muốn, có thể!” Hạ Tử Dục nói.

Nghe đến đây, An Nhược Mạn ngây người nhìn anh: “Lời này có ý gì?”

“Nếu như cô có thể, tôi hi vọng

chúng ta có thể yên ổn sống qua ngày!” anh trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play