Trên lầu lúc này,

An Nhược Mạn bước vào trong phòng, cũng vì quả thật uống không ít, cả người lảo đảo, suýt

chút nữa ngã ra nền đất, Hạ Tử Dục nhìn thấy, lập tức bước lên đỡ lấy cô.

Khi nhìn thấy anh, cơn tức giận của An Nhược Mạn lại một lần nữa dâng lên: “Mau buông tôi ra!” cô dốc hết sức lực đẩy anh ra.

Hạ Tử Dục đứng sang một bên, nhìn cô, chân mày nhíu chặt.

An Nhược Mạn ngồi trên nền đất, nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói châm chọc: “Như thế nào? Tự trách sao? Anh có phải nhìn thấy tôi rất đáng thương sao?”

“Cô uống say rồi!”

An Nhược Mạn cười lạnh, từ dưới nền đất đứng dậy, bước đến trước mặt Hạ Tử Dục, thân thể lảo đảo: “Đúng vậy, tôi say rồi, như vậy thì như thế nào?”

“Hạ Tử Dục, tất cả những chuyện này đều do anh ban tặng, tất cả đều vì anh!” An Nhược Mạn nhìn anh hét lớn, nước mắt không chịu được khống chế mà rơi xuống.

Nhìn cô hét lớn, Hạ Tử Dục nhíu chặt chân mày: “Che dấu cô là tôi không đúng, nhưng chuyện này cũng đã trôi qua rồi!”

“Chuyện quá khứ? Cái gì gọi là mọi chuyện đã qua? Anh buông xuống rồi sao? Đã quên rồi sao? Hay là như thế nào?” An Nhược Mạn nhìn anh hỏi.

“Đúng vậy!” Hạ Tử Dục nói.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đây cũng là sự thật, Hạ Tử Hy đã cùng Mục Cảnh Thiên kết hôn, hai người bọn họ đã ờ bên nhau, hơn nữa cô ấy cũng đã mang thai, chuyện này căn bản không cách nào thay đổi được sự thật, anh đã vô số lần nói với bản thân, chuyện này kết thúc.

Anh vẫn luôn nỗ lực cố gắng.

Chỉ là cho đến hiện tại vẫn chưa thành công, hoặc là nói, vẫn chưa đạt đến bến bờ thành công, thì An Nhược Mạn đã biết được chuyện này.

Giống như một mầm cây, từ khi nhú mầm trong đất, gặp được ánh sáng, vẫn không nhịn được kích động, đung đưa!

Nghe đến đây, An Nhược Mạn cười lạnh: “Hạ Tử Dục, biểu hiện hôm nay của anh được tính là gì? Cố ý diễn cho tôi xem sao?”

“Cô nhỏ tiếng một chút, ba mẹ đều đã ngủ rồi!” Hạ Tử Dục nói.

“Như thế nào? Sợ bọn họ biết sao? Hạ Tử Dục, anh dám làm, như thế nào lại sợ người khác biết chứ?”

“Mặc dù cô ấy không phải là em gái ruột của anh, nhưng anh không cảm thấy kinh tởm sao?” An Nhược Mạn nhìn anh hét lớn, cô hiện tại chỉ cần nghĩ đến đều cảm thấy vô cùng kinh tởm.

Sắc mặt Hạ Tử Dục hiện tại vô cùng khó coi: “Cô đã biết rồi?”

“Đúng, tôi đã biết rồi, tôi sớm đã biết rồi!”

“Nhưng mà, tôi vẫn ngu ngốc ở lại đây, rõ ràng biết hai người không phải là anh em ruột, nhưng vẫn không nghĩ theo chiều hướng đó, Hạ Tử Dục, tôi đã tin tưởng anh như vậy, anh như thế nào lại có thể làm ra chuyện kinh tởm như vậy, tại sao, tại sao chứ?” Cô không ngừng hét lớn, hung hăng đánh lên người anh.

Hạ Từ Dục để mặc cho cô đánh, phát tiết, nhưng có một điểm anh cảm thấy vô cùng tò mò, liền vươn tay túm chặt lấy cô: “Cô

biết từ khi nào?”

“Như thế nào? Tôi không thể biết sao?” An Nhược Mạn hỏi, biểu cảm trên khuôn mặt có chút méo mó.

Chân mày Hạ Tử Dục nhíu chặt.

An Nhược Mạn hung hăng đẩy anh ra xa: “Hạ Tử Dục, tôi sổng không tốt, tôi cũng sẽ không để anh sống tốt!” nhất thời, cô thu lại nước mắt trên mặt, trỏ’ nên tàn nhẫn tuyệt đối.

Hạ Tử Dục nhìn cô, cũng không biết nên nói như thế nào.

“Kể từ hôm nay trở đi, anh ngủ phòng sách, còn tôi ngủ ở đây!” An Nhược Mạn quay lưng về phía anh.

Hạ Từ Dục đứng phía sau, nhìn theo bóng lưng của cô, cũng không lên tiếng, cứ như vậy mà nhìn cô.

“Đi ra, tôi không muốn nhìn thấy anh!” An Nhược Mạn lạnh giọng hét lên.

Hạ Từ Dục vẫn đứng im không có bất kỳ hành động nào, An Nhược Mạn phẫn nộ: “Ra ngoài!”

LÚC này, Hạ Tử Dục mới cử động, nhìn cô một lát, sau đó xoay người bước ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play