Mục Cảnh Thiên không hề lên tiếng, ánh mắt cũng thừa nhận chuyện này.

An Nhược Mạn đột nhiên bật cười: “Cho nên chuyện này anh

biết, Hạ Tử Dục biết, Hạ Tử Hy cũng biết, chỉ một mình em không biết?”

“Nhược Mạn, chuyện này anh nhất định phải nói với em, đây chỉ là chuyện một đơn phương của một mình Hạ Tử Dục, không chút liên quan gì đến Tiểu Hy!” Mục Cảnh Thiên nhấn mạnh từng chữ.

“Vậy sao? Anh dám chắc chứ?” An Nhược Mạn nhìn anh cười lạnh.

“Không ai rõ ràng hơn anh!”

An Nhược Mạn nhìn anh, suy ngẫm rất lâu, hoàn toàn không nghĩ đến mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng như vậy, cuối cùng liền cầm lấy túi xách chạy thẳng ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng của An Nhược Mạn, khuôn mặt tuyệt đẹp của Mục Cảnh Thiên dần dần buốt giá, ánh mắt u tối giống như một hố đen không đáy, chỉ cần nhìn giống như vạn kiếp bất phục.

An Nhược Mạn sau khi rời khỏi Vân Duệ, bước đi trên phố.

Nhìn dòng người qua lại tấp nập, nhất thời cảm giác bản thân quá cô độc, không biết nên làm như thế nào.

Từ nhỏ đến lớn, cô không hề có một người bạn thật sự.

Dù cho có vài người bạn, nhưng cũng vì thân phân của cô, bình thường đều âm thầm so sánh, nếu như tìm bọn họ tâm sự, chỉ sợ rằng trước mặt an ủi, nhưng sau lại bị bọn họ xem như trò cười.

Cho nên đến hiện tại, cô căn bản không biết nên làm như thế nào,

trong lòng ngàn vạn đau khổ, ngược lại không có một người có thể tâm sự.

Nhìn đường phố nhộn nhịp lúc này, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng cô độc.

Có đôi khi, cô thật sự vô cùng hâm mộ Hạ Tử Hy, có nhiều bạn tốt như vậy ở bên cạnh.

Giống như Đô Đô, giống như Khả Khả…

Cô cũng thừa nhận, khi nhìn thấy Hạ Tử Hy, cô có đố kị cũng có hâm mộ, cũng vì cô cảm thấy,

trên thế giới này tại sao lại có một người con gái như vậy, có thể dịu dàng, nhưng lại có khí chất khiến người khác không có cách nào đụng chạm đến.

Nhưng điều này cùng với việc cô sau khi biết được có thể chấp nhận hay không, lại là một loại chuyện khác!

Lang thang bên ngoài rất lâu, cho đến tận đêm, cô bước đến trước cửa một quán bar, đột nhiên nhận ra, đã nhiều năm như vậy, cô chưa từng đến quán bar lần nào.

Chần chừ đứng trước cửa quán

bar rất lầu, cuối cùng vô vẫn quyết định đi vào.

Ánh đèn rực rỡ, tiếng âm nhạc chát chút, rung động màng nhĩ, An Nhược Mạn ngồi trên quầy bar, uống hết ly này đến ly khác.

Trong lòng đầy ủy khuất cùng không cam tâm.

Càng suy nghĩ càng cảm thấy ủy khuất.

Từng khung cảnh khi ở bên Hạ Tử Dục, cùng những lời Hạ Tử Hy nói.

Cô giống như một tên hề, nỗ lực lấy lòng Hạ Từ Dục, đến mức không tiếc buông bỏ tư thái của một người phụ nữ trò chuyện cùng Hạ Tử Hy, nhưng kết quả lại như vậy!

Là ai cũng tốt, tại sao cứ phải là Hạ Tử Hy!

Suy nghĩ như vậy, An Nhược Mạn uống hết ly này đến ly khác, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Vẻ bề ngoài cùa cô khiến không ít người nóng lòng muốn thử, nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, không ít người

mất hứng thú, cuối cùng đành từ bỏ.

Cho đến tận đêm khuya, An Nhược Mạn mới quay trở về.

Đối với người nhà Hạ gia mà nói, An Nhược Mạn từ trước đến nay chưa từng quay về muộn như vậy, hơn nữa điện thoại cũng không cách nào liên lạc được, điều này khiến cho Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân cảm thấy vô cùng lo lắng, cũng đã phái người ra ngoài tìm kiếm.

“Nhược Mạn từ trước đến nay chưa từng đến giờ này vẫn chưa quay về, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Hứa Vy Nhân hỏi, trong phòng khách không ngừng bước qua bước lại, vô cùng lo lắng gấp gáp.

Hạ Thiên ngồi im, không lên tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play