Đô Đô ngược lại mỉm cười nói: “Tôi cùng Huống Thiên Hựu đàm phán với nhau, điều kiện là ba kỳ trang nhất…” cảm giác nói ra như vậy có chút không đúng, cô vội vàng lên tiếng: “Lần này không trách tôi được, tôi không nghĩ anh ta lại tích cực như vậy, muốn ngăn cản cũng không kịp!”

Pete vừa nghe thấy, vô cùng vui

mừng: “Những gì cô nói là sự

thật sao?”

Đô Đô gật đầu: “Cơ hội khó kiếm, vẫn còn ba lần cơ hội!”

“Được!” Pete đập bàn, “Nếu đã như vậy thì dễ xử lý rồi, nếu như ông trời đã muốn cậu ấy sớm xuất đạo, vậy thì chúng ta nhân cơ hội này, một lần đánh vang!”

“Vậy hiện tại nên làm như thế nào?” Đô Đô lập tức hỏi.

Pete suy nghĩ một lát, cuối cùng lên tiếng: “Án binh bất động!”

“Án binh bất động? Tại sao? Hiện

tại không phải nên rèn sắt khi còn nóng sao?” Đô Đô hỏi.

“Nếu một người không có thân phận nếu được tất cả mọi người tò mò, vậy thi nên giữ cảm giác thần bí của anh, thời gian này tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp một chút, để cho A Thuật có thể nhanh chóng xuất hiện trước mặt khán giả, đến lúc đó nhất định có thể khiến cho mọi người sáng mắt!” Pete vô cùng chắc chắn nói.

Đô Đô lắng nghe, cảm thấy vô cùng có lý: “Đúng, ông nói không sai!”

“Thời gian này hai người đừng xuất hiện, nếu như cần phải ra ngoài cũng phải thông báo cho tôi biết!”

Đô Đô liên tục gật đầu.

Còn A Thuật đứng một bên, mặc kệ cho hai người bàn bạc, giống như chuyện này không liên quan đến anh.

Hai người sau khi bàn bạc, Đô Đô cùng A Thuật bước ra ngoài, còn Pete tiếp tục bận rộn.

Đô Đô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “May mắn không

có chuyện gì cả!”

A Thuật nhìn cô, mỉm cười: “Như thế nào nhìn em còn căng thẳng hơn cả anh!”

“Điều đó là tất nhiên, anh hiện tại tiền đồ vô hạn, nếu như vì em hại anh mất hết tất cả, vậy thì em sẽ áy náy vô cùng!” Đô Đô nói.

Lúc này, ánh mắt A Thuật nhìn về phía cô, nhẹ nhàng chớp mắt, ánh mắt đặc biệt dịu dàng, im lặng ngắm nhìn cô nhưng không nói điều gì.

Lúc này, Đô Đô quay đầu lại nhìn

anh: “Đầu gỗ, nếu như em hại anh không thể làm minh tinh được, anh có trách em không?”

A Thuật vô cùng quyết đoán gật đầu: “Không hề!”

“Tại sao?”

“Làm minh tinh không phải ước mơ của anh!”

“Vậy ước mơ của anh là gì?”

“Là…” ánh mắt anh nhìn về phía Đô Đô, giấc mơ của anh tất nhiên là cô rồi…

Nhưng anh không hề nói ra, chỉ nhìn cô, còn Đô Đô ngược lại không ngừng chớp mắt chờ câu trả lời của anh.

Anh đột nhiên mỉm cười nhìn cô: “Đêm qua em uống nhiều rượu như vậy, có đói hay không?”

“Hả?” Đô Đô có chút bối rối không phản ứng kịp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play