“Tại sao tôi lại luôn có một cảm giác rất quen thuộc với cô? Chúng ta trước đây từng quen biết sao?” Câu nói ấy khiến Hạ Tử Hy giật mình hoảng hốt, trong chốc lát không biết nên trả lời như thế nào.

Nhưng mắt thấy Mục Cảnh Thiên như sắp nhớ ra điều gì đó, Hạ Tử Hy cảm giác trái tim mình như muốn nổ tung.

“Mục tổng nói đùa rồi, tôi vừa mới từ Luân Đôn quay về, làm sao có thể quen biết anh được?”

Không để cho anh ta có cơ hội mở lời, Hạ Tử Hy nói, “Mục tổng, nếu như không có chuyện gì khác, tôi xin phép được ra ngoài trước, hiện tại tôi vẫn còn công việc cần phải xử lý.” vừa dứt lời, Hạ Tử Hy liền quay người, trực tiếp bước ra ngoài.

Khi vừa bước chân đến cánh cửa văn phòng, sự bình tĩnh của Hạ Tử Hy lập tức biến mất, cô cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Trong phòng chỉ còn lại Mục Cảnh Thiên, một tay vẫn đang chống lên thân tường, ánh mắt dõi theo bóng lưng của Hạ Tử Hy, trên môi nhếch lên một nụ cười châm chọc.

Không ngờ rằng, bây giờ vẫn còn người phụ nữ thú vị đến như vậy!

Thật thú vị…

Hạ Tử Hy lúc này vừa rời khỏi phòng Tổng giám đốc liền lập tức chạy đến một chỗ không người mới dừng chân lại.

Đứng trong một góc nhỏ hít vào một hơi, bàn tay đặt lên ngực trái vẫn có thể cảm nhận rõ tiếng tim đập nhanh không ngừng.

Nhớ lại những lời Mục Cảnh Thiên vừa nói, tâm trạng của cô không có cách nào bình tĩnh được.

Anh ta thật sự không nhớ ra gì đúng không?

Hoặc là anh ta đang cố ý?

Hạ Tử Hy không rõ, tâm trạng cực kì ngổn ngang khó chịu.

Không ngờ rằng ngày thứ hai sau khi về nước đã gặp phải anh ta, còn xui xẻo hơn khi vào công ty của anh ta làm việc.

Lúc này, trong tâm trí của cô chỉ còn đọng lại lời nói của Đô Đô, nếu như Mục Cảnh Thiên biết năm đó cô lừa anh ta như thế nào, sẽ phản ứng ra sao?

Cô đã nói, nhất định sẽ chết rất thảm.

Ngày hôm đó, cô không hề cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc, giờ phút này cô đã từ từ bắt đầu cảm giác được một chút gì đó không ổn.

Làm sao lại xui xẻo đến như vậy chứ?

Nhưng cô nhớ lại dáng vẻ của Mục Cảnh Thiên, có lẽ anh ta vẫn chưa nhận ra cô, nếu không anh ta làm sao có thể bình tĩnh mà trêu chọc cô như vậy.

Dựa theo tính cách của anh ta, nhất định sẽ tìm cách chỉnh chết cô!

Suy đi nghĩ lại, mặc kệ Mục Cảnh Thiên có nhận ra cô không, hay là cố ý giả vờ, cô đều không muốn tiếp tục ở lại đây, nếu có một ngày Mục Cảnh Thiên thật sự phát hiện ra, nghĩ đến đó cô cũng đã không chịu nổi.

Nếu chờ anh ta đuổi việc không bằng cô tự chủ động xin từ chức!

Vì thế Hạ Tử Hy liền hạ quyết tâm, lập tức quay về văn phòng bắt tay chuẩn bị thư xin từ chức.

Bi kịch trên đời có lẽ cũng chỉ đến vậy mà thôi, chỉ vừa mới đi làm chưa được một ngày đã phải xin từ chức!

Nhưng chỉ cần nghĩ đến sau này không còn gặp phiền phức nữa, cô nhất định phải rời đi.

Nghĩ như vậy, Hạ Tử Hy hít một hơi thật sâu, quay người trở về phòng Thiết kế.

Ngay lúc này, điện thoại của cô đột nhiên vang lên, nhìn thấy số điện thoại gọi đến là Đô Đô, cô không chút suy nghĩ mà bắt máy.

“Alo!”

“Thân ái ơi, môi trường công việc như thế nào?” Đô Đô ở đầu dây bên kia hỏi cô.

“Cậu đoán xem!”

“Nhất định là không tệ” Đô Đô nói

Hạ Tử Hy hít sâu và nói, “Đô Đô, cậu có biết lãnh đạo trực thuộc của mình là ai không?”

“Là ai?”

“Mục Cảnh Thiên” Hạ Tử Hy khi nói ra ba chữ này, cố ý hạ thấp âm thanh, chỉ sợ có người khác nghe thấy bọn họ nói chuyện.

Chuyện giữa cô và Mục Cảnh Thiên, thật sự không muốn bất kỳ ai biết được, nên cứ để nó trở thành một bí mật đi.

“Hả” Đô Đô kinh ngạc kêu lên “Không phải chứ?”

“Phải, mình vừa mới đối đầu trực tiếp với anh ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play