Editor: Hà Cherry ( Tên 4r: Hatin10)



Bên tai cô truyền đến giọng nói trầm thấp ưu nhã, xen lẫn trong giọng nói đó là sự ngượng ngùng. Chu Ninh quay đầu về phía phát ra giọng nói, đập vào mắt cô là hình ảnh của nhân vật phản diện nào đó với khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng.

Đôi mắt phượng đẹp như thần của Thủy Như Khiêm nhìn về phía cô, nhưng đợi mấy giây sau cô vẫn chỉ nhìn chằm chằm anh mà không nói bất cứ lời nào. Thấy phản ứng đó của cô, lỗ tai anh càng thêm nóng rực, bờ môi mỏng hơi mấp máy: “Này, tôi đã nói xin lỗi, cô còn tức giận sao?”

“Tức giận?” Chu Ninh nhíu mày: “Đâu có.”

Cô chưa bao giờ tức giận, nếu chọc tức cô, trừng phạt chỉ là phạt tiền, tạm thời không thể xử phạt. Chỉ cần sau đó tìm cơ hội đưa anh đến tạ tội với Phật Tổ, giống như đồ rác rưởi kia thôi.

Hoàn Khố Thiếu Gia trốn trong góc tường run bần bật, Thiếu Gia ngây thơ đáng thương như nó sao lại gặp phải một Tiểu Bảo Bối hung tàn như vậy chứ?

Tim Thủy Như Khiêm đột nhiên rung động, có phải ý cô muốn nói là, cô sẽ không bao giờ giận anh?

Hay... Vậy thì hay quá rồi. Có lẽ là vì cô quá thích anh, cho nên không để tâm đến những lời xằng bậy anh đã nói. Nếu vậy thì anh cũng sẽ chịu đựng miệng lưỡi độc địa của cô, anh không cần thiết cô phải nhẹ nhàng nữ tính nữa.

Thủy Như Khiêm cúi đầu, một nụ cười hiện lên trên khóe môi anh.

Chu Ninh đưa tay vỗ vỗ đầu của anh, cảm thấy an tâm, lạnh nhạt nói: "Biết nói xin lỗi, cũng không tệ!"

Xem ra cô đã rất thành công trong việc huấn luyện, và nhân vật phản diện đã tiến một bước dài để tiến gần hơn với việc trở thành một thanh niên ba tốt!

Ừ, rất cảm động!

Hoàn Khố Thiếu Gia: “…”

Cô có thể đừng tự tâng bốc mình thành người cao cả như vậy được không?

Nếu không phải do vai ác có kỹ năng bổ não hạng nhất thì chắc có lẽ đã bị cô hủy hoại từ lâu rồi không phải sao?

Có thể đừng dùng vẻ mặt dửng dưng không cảm xúc đó thốt lời cảm động được không?

Lạnh chết Thiếu Gia nó rồi!

Chu Ninh mặc kệ đồ rác rưởi ngu ngốc nào đó, bước vào cục cảnh sát với tâm thế tự hào vì mình đã hoàn thành nhiệm vụ.

Còn về phía Thủy Như Khiêm, vào khoảnh khắc cô vỗ đầu anh, mọi cảm xúc biết ơn và yêu thương dành cho cô đã hoàn toàn biến mất. Anh nhìn chằm chằm theo bóng lưng ai đó một cách mãnh liệt, cô đang vỗ về chó con của mình sao hả?

Cô gái thối, ở một mình đi!



...

Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Giang Thiến lập tức đưa hai người đến trụ sở của quỹ quốc gia xóa đói giảm nghèo.

“Cô tới đây làm gì?”

Thủy Như Khiêm nhìn tấm biển đề tên to tướng treo trước tòa cao ốc, có chút hiếu kỳ tò mò hỏi.

Không lẽ cô tới đây làm từ thiện?

Mà dù nhìn theo góc độ nào đi nữa thì trông cô cũng chẳng có tí gì là một người tốt cả. Trông cô giống boss lớn đứng đằng sau hậu trường của một bộ phim truyền hình thao túng mọi thứ hơn.

Hoàn Khố Thiếu Gia liếc mắt: “...”

Không, boss lớn là anh, đáng tiếc là do Tiểu Bảo Bối quá nghịch ngợm nên đã cướp toàn bộ đất diễn của anh và trở thành trùm cuối.

Hoàn Khố Thiếu Gia suýt nữa lại chui vào wc khóc, nó chỉ là một hệ thống bình dân thôi mà, sai Tiểu Bảo Bối lại chiếm phần lớn đất diễn của nhân vật phản diện như vậy được?

Chu Ninh nâng kính mắt, liếc nhìn anh một cái, từ tốn nói: "Tôi sẽ làm gương cho anh.”

Thân là một người cố vấn, cô phải làm gương tốt.

Vì thế, cô đã từ bỏ tài sản mà bản thân được phép sở hữu, thật cảm động quá!

Hoàn Khố Thiếu Gia: “...”

Ha ha, ha ha!

Tin vào cái ác của cô ấy!

“Hả?” Thủy Như Khiêm nhìn cô một cách nghi ngờ, cảm thấy cô lại phát bệnh.

“Làm một thanh niên ba tốt được mọi người công nhận!”

Chu Ninh vỗ vỗ bờ vai của anh, thần sắc bình tĩnh, ngữ khí bình thản, nhưng lời nói lại có vẻ tha thiết dạy dỗ.

Thủy Như Khiêm: “...” Quả nhiên là quên uống thuốc!

Đúng lúc anh đang muốn nói gì đó thì một chiếc xe màu đen không biết từ đâu đi tới. Sau đó, cửa xe mở ra, một người phụ nữ mặc bộ sườn xám bước xuống với sắc mặt tái nhợt, thần sắc trông vô cùng bất an.

“Thẩm tổng, là Thẩm phu nhân.”



Ở bên ngoài Giang Thiến vẫn gọi Đào Ứng Sương là "Thẩm phu nhân" như cũ, vì Thẩn tổng nói người này sẽ là mẹ kế của cô cho đến cuối đời.

Ánh mắt Thủy Như Khiêm khẽ động, đáy mắt trở nên lạnh lẽo. Đây là mẹ kế dám phản bội cô sao? Quả nhiên, trông thật kinh tởm!

“Cảm thấy hứng thú, muốn chơi sao?”

Chu Ninh hơi nhướng mày khi nhìn thấy một nhân vật phản diện nào đó đang nhìn chằm chằm Đào Ứng Sương.

Nghe nói vai ác lúc nào cũng nổi máu. Vậy thì thay vì để anh ra ngoài làm vương, giết người nổ phổi ngoài đó, biến thành đại ác nhân để cô thất bại trong gang tấc thì tốt hơn hết là giao Đào Ứng Sương cho anh chơi. Muốn xử lý bà ta nhanh gọn thần không biết quỷ không hay thì cách này chẳng phải là tốt nhất sao.

Chà, nghĩ thử xem. Đào Ứng Sương mà biết mình vẫn còn giá trị thu nhận một phế vật, giúp ích cho xã hội như vậy chắc sẽ vui lắm đây.

Hoàn Khố Thiếu Gia phụt máu, cô đến từ đâu mà có những suy nghĩ lập luận thực dân đáng sợ như vậy hả?

Vui sao? Đào Ứng Sương sẽ nguyền rủa tổ tông mười tám đời nhà cô ấy!

Rốt cuộc là nó đã tìm Tiểu Bảo Bối kiểu gì vậy chứ?

Khóe miệng Thủy Như Khiêm giật giật, đôi mắt phượng đẹp của anh nhìn chằm chằm vào người cô: "Cô muốn chơi bà ta thì có!"

Cô gái chết tiệt này, cô gái thối tha, cô gái khốn nạn!

Chu Ninh: “...”

Cô đã tận lực, cố gắng làm một người thầy có tâm và có trách nhiệm như vậy mà, đệ tử này thật là bất hiếu quá đi. Anh không những không cảm ơn mà còn mắng mỏ cô, học trò ngày nay đều khó dạy như vậy sao?

Cô thực sự muốn kiếm một cục tẩy bảng đen đánh anh ngất đi quá!

Nhưng địa điểm bây giờ không thích hợp làm vậy, trở về không có ai lại đánh tiếp!

Chu Ninh thu hồi ánh mắt, bình tĩnh xuống xe, đi về phía Đào Ứng Sương.

Nhân vật phản diện là tổ tông, cô không thể trêu vào!

Nhưng còn bà mẹ kế này thì khác, bà ta làm chuyện xấu cô hoàn toàn có quyền phê phán. Mà cô cũng chỉ có ý tốt, muốn cho bà ta biết thế nào là làm người tốt.

Thủy Như Khiêm vẫn đang nhìn chằm chằm người nào đó, nhưng lại thấy cô ấy đang đi về phía Đào Ứng Sương. Mắt phượng của anh chợt sáng lên, giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm.

Khóe môi anh khẽ nhếch lên thành một đường cong, hóa ra cô gái thối này cũng biết ghen tị khi thấy anh nhìn người phụ nữ khác!

Hừ, nhọc lòng làm gì chứ, anh sao có thể coi trọng thứ rác rưởi như bà ta được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play