“... Tiểu Bảo Bối à, ăn nói tử tế chút đi được không, đó là lời mà một thanh niên ba tốt nên nói sao?"
Lời mà một thanh niên ba tốt nên nói sao?
“Ta đây là đang vì xã hội mà giảm bớt tạp âm, cống hiến cho xã hội.”
Vẻ mặt Chu Ninh nghiêm túc, hoàn toàn không để lộ khuyết điểm!
Hoàn Khố Thiếu Gia: "..." Ha ha, thật không hiểu tư duy lập luận đó của cô là học từ ai?
“Tiểu Bảo Bối à, đó là vai ác, là vai ác, vai ác đó!"
Không thể làm loạn, không thể làm loạn, không thể làm loạn!
Sẽ chết người, chết người, chết người đó!
Chuyện quan trọng phải nói ba lần!
“Thiểu năng trí tuệ!”
Hoàn Khố Thiếu Gia: "..."
Cuộc sống này thật không có cách nào trôi qua nổi!
“Sao hả? Thẩm Miêu Thanh, cô không phản đối những gì tôi nói sao?"
Thủy Như Khiêm thấy cô trầm mặc, lửa giận trong cặp mắt phượng kia càng hiện lên rõ ràng hơn, khuôn mặt trắng bệch vì cơn đau kia bỗng ửng đỏ vì ngọn lửa giận dữ bùng cháy trong người, từ đó khiến khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết kia lại càng trở nên mê người.
Trong lòng Chu Ninh nhịn không được gật gật đầu.
Vai ác này thủy là thủy điểm, giá trị nhan sắc coi như online, không có nhục danh tiếng đệ tử của cô.
“Thẩm Miểu Thanh!”
Chu Ninh: "..."
Không gọi được bình thường à mà phải quát lên làm gì?
Chẳng lẽ anh thật sự không còn thiết cục yết hầu ở cổ nữa hay gì?
“Tiểu Bảo Bối..."
Chu Ninh bĩnh tĩnh phớt lờ đồ hệ thống rác rưởi cả ngày chỉ biết lải nhải kia, từ tốn trả lời.
“Dạy anh làm thanh niên ba tốt, tôi không chơi đùa anh, anh nghe lời thì nghe, sẽ không ép anh gì cả. Tôi cũng không coi anh là đồ chơi như anh nghĩ," mà là giá trị tín ngưỡng!
Thủy Như Khiêm vốn đang nổi giận bỗng giật mình, đơ người trước câu trả lời của cô, cô đây là... Đang trả lời vấn đề anh vừa nói đó sao?
Nhưng làm thanh niên ba tốt là cái quỷ gì?
Thủy Như Khiêm nhớ lại lúc trước cô nói cái gì mà sẽ khiến anh cảm nhận được thế nào là chân thiện mỹ của nhân gian, khóe miệng anh co lại, có phải cô lại đùa anh nữa không? Hay cô có phương thức theo đuổi khác người, nhưng...
Thủy Như Khiêm quay mặt sang một bên, câu nói tiếp theo của anh chứa đầy sự ghen tuông nhưng có lẽ chính anh cũng không nhận ra điều đó.
“Cô đã có hôn phu đàng hoàng rồi, sao còn cố tình trêu chọc tôi? Chẳng lẽ mấy người cầm quyền một gia tộc lớn đều thích làm vợ hiền trước mặt chồng, nhưng bên ngoài lại đi tìm chân ái gì đó sao?"
Mặc dù giờ anh là một thằng tay trắng, sống chật vật nhưng tôn nghiêm của anh không cho phép anh đi làm tình nhân, mãi mãi không thể thò mặt ra ngoài ánh sáng.
Anh không thể lựa chọn cha mẹ, không thể lựa chọn thân phận cho chính bản thân mình, nhưng tương lai anh có quyền lựa chọn. Dù tương lai anh có tối tăm hay nồng đậm máu tanh đi chăng nữa, anh cũng tuyệt đối không cho phép sự tôn nghiêm của mình bị người khác giẫm đạp.
“Tề Tử Hằng?" Sao tự dưng liên quan đến anh ta?
Chu Ninh nhìn anh bằng nét mặt kỳ quái, vai ác hay thay đổi thất thường như vậy sao?
“Anh ta là vị hôn phu của cô!” Thủy Như Khiêm gắt gao trừng mắt nhìn cô, hận không thể bóp chết cô.
Chu Ninh dường như đã hiểu ra vai ác đang xoắn xuýt cái gì.
Mà Tề Tử Hằng chẳng qua cũng chỉ là một tay pháo hôi NPC thôi sao?
Có quan hệ gì ghê gớm lắm sao?
Anh kích động cái gì chứ?
Nhưng thân là một bậc thầy tốt, Chu Ninh nghĩ cô vẫn nên để ý đến suy nghĩ lẫn tâm trạng của học trò mình thì hơn, cô bĩnh tĩnh nói: "Chẳng mấy chốc nữa anh ta sẽ mất đi thân phận đó!"
“Cái gì?”
“Rất nhanh thôi, nhà họ Tề sẽ từ hôn."
Ánh mắt Thủy Như Khiêm run lên, trong lòng anh lại vang lên tiếng vỡ vụn, từ... Từ hôn sao?
Có phải là tại anh không?
Nhưng mà, “Sao Tề gia lại muốn từ hôn? Có phải bọn họ phát hiện ra tôi và cô..."
Không đúng, Thủy Như Khiêm vội lắc đầu, vốn dĩ giữa anh và cô đã xảy ra chuyện gì đâu?
“Có nhất thiết phải đè lên người tôi nói chuyện không?" Mẹ nó, nặng chết đi được!
Chu Ninh cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình sắp vỡ vụn đến nơi rồi, nhưng thân là bậc thầy vai ác cô làm sao bị đánh ngã bởi chút trọng lượng này được?
Cho nên, vẻ mặt phải bình tĩnh, khí chất phải trầm ổn!
Bây giờ Thủy Như Khiêm mới phát hiện ra tư thế của hai người mập mờ đến mức nào, hơn nữa cảm nhận được sự mềm mại dưới thân khiến anh, anh anh anh...
Vai ác đại nhân ngượng chín mặt, đỏ từ ngón chân lên đến từng sợi tóc.
Thủy Như Khiêm luống cuống tay chân muốn đứng lên, nhưng mà... Bịch!
Chu Ninh: "..."
Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, có phải bây giờ cô mới bị vai ác đè đâu?
Thân là thanh niên ba tốt, phải bao dung thông cảm!
Không thể trừng phạt anh được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT