Edit: Lệ Diệp

Beta: Cá

___

Khoé miệng Thủy Như Khiêm giật giật, anh có cảm giác sau lưng mình đang bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc. Tiếng vỡ vụn trong lòng lại vang lên lần nữa, nếu cô cứ như này mãi thì có độc thân cả đời cũng là xứng đáng!

“Tại sao cô lại coi trọng tôi như vậy? Người như tôi thì có chỗ nào đặc biệt đâu chứ?”

Thủy Như Khiêm vẫn không tin cô là người như vậy, anh không tin cô sẽ dễ dàng để mắt, hay coi trọng một đứa con riêng mãi mãi không thể lộ mặt ra ngoài ánh sáng như anh.

Chu Ninh khẽ cau mày, cô không hiểu cơ sở gì đã dẫn đến vấn đề này? Tại sao quay đi quay lại cuối cùng vẫn là về một câu hỏi nhỉ?

Nhưng, “Có, rất đặc biệt.”

Đó là trong thế giới này chỉ có anh là người có giá trị tín ngưỡng, còn lại tất cả những người khác dù thân phận có cao quý đến đâu cũng không thể có.

Thủy Như Khiêm lại siết chặt tay thành nắm đấm lần nữa, một đứa con riêng bị cả gia tộc ruồng bỏ, một thằng tay trắng như anh thì có gì mà nói là đặc biệt chứ?

“Có phải vì ngoại hình của tôi, khuôn mặt của tôi đặc biệt hơn, đẹp hơn so với người khác đúng không?”

Chu Ninh từ tốn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua khuôn mặt vẫn còn miếng dán băng keo cá nhân kia, khuôn mặt anh vẫn hơi sưng sau vụ xô xát lần trước, cô khẽ đẩy gọng kính, nghiêm túc nói: “Tôi dễ nhìn hơn anh đấy!”

Đừng tưởng chỉ mỗi anh mới có ngoại hình, có khuôn mặt đẹp hơn người, giá trị nhan sắc của cô cũng đạt tới ngưỡng đột phá chân trời đấy.

Và ngay thời điểm hiện tại, nếu để so sánh thì chắc chắn cô đẹp hơn anh.

Ừm, đã là thanh niên ba tốt thì phải tự tin!

Thủy Như Khiêm: “…”

Cô đúng là chả có chút khiêm tốn nào cả!

Hoàn Khố Thiếu Gia cười ha hả, Tiểu Bảo Bối dám nói, nó làm sao dám không nghe chứ!

Thủy Như Khiêm thả lỏng người nằm xuống giường, anh giơ tay vắt qua trán, độ rộng của tà áo đã che lấp đôi mắt phượng xinh đẹp kia, để lộ bờ môi gợi cảm duyên dáng, giọng nói trầm khàn vang lên nhẹ nhàng trầm ấm, nhưng nội dung câu nói tựa như của một thiên thần sa đọa.

“Mặc dù cô đã cứu tôi, hay đối xử tốt với tôi đi chăng nữa thì cuối cùng tôi vẫn sẽ chọn cách cũ, đó là lợi dụng cô. Tôi vẫn sẽ lợi dụng tình cảm của cô, lợi dụng quyền lợi tài phú của cô để đi trả thù những người đã từng làm hại tôi, khiến tôi biến thành một kẻ bê tha như bây giờ. Và thậm chí, tôi cũng sẽ không từ thủ đoạn giẫm đạp lên cô để thay thế vị trí của cô, hay…”

“Anh ngoan ngoãn nghe tôi nói!”



Giọng nói nhàn nhạt của Chu Ninh bất ngờ vang lên đã cắt ngang lời anh. Cô chuyển tầm mắt nhìn về phía anh, dưới chiếc mắt kính là một đôi mắt to tròn xinh đẹp bình tĩnh không một gợn sóng, đôi mắt ấy sáng tựa ông sao trên trời vừa lạnh lùng lại vừa toát lên vẻ sáng ngời xinh đẹp xa xôi giữa chân trời.

Tuy nhiên lời cô nói ra sau đó lại khiến Thủy Như Khiêm nghi ngờ liệu lỗ tai của mình có xảy ra vấn đề gì không.

“Cải tà quy chính, cố gắng biến mình thành một thanh niên ba tốt trước mặt người khác cho tốt vào.”

“Hả?”

Nghe xong câu nói đó, đầu anh như bị một đám quạ đen bay lổn ngổn qua, anh ngước mắt nhìn về phía cô giống như đang nhìn một kẻ điên vậy.

Cải tà quy chính? Đã thế lại còn thanh niên ba tốt gì vậy chứ?

Không lẽ cô đang cố tình trêu chọc anh đấy à?

Còn nữa, chính những chuyện mà bản thân cô làm cũng có chuyện nào móc nối với hình ảnh một thanh niên ba tốt đâu chứ?

Nhưng mà, vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc kia của Chu Ninh đã khiến anh tỉnh, chính sự từ tốn bình tĩnh đó của cô đã chứng minh rằng cô không nói đùa!

Khoé miệng Thủy Như Khiêm run rẩy, anh không biết phải tiếp lời cô thế nào, cuối cùng lại buột miệng hỏi: “Có phải cô đã hiểu sai gì đó về định nghĩa thanh niên ba tốt đúng không?”

“Không có.” Chu Ninh trả lời một cách kiên định, bởi bản thân cô đây chính là một thanh niên ba tốt.

“Vậy mục đích cô cứu tôi là gì?”

“Là muốn để anh cảm giác được trên thế gian này vẫn còn những điều tốt đẹp, thiện mỹ!”

Nhân tiện cho anh thấy rõ quyền lực to lớn của cô, và cũng là để thể hiện khả năng làm bậc thầy của vai ác, khiến anh phải phục hoàn toàn, ngoan ngoãn nghe lời cô!

“…”

Thủy Như Khiêm lặng lẽ cầm chăn kéo lên che kín đầu mình, anh từ chối giao lưu với cô.

Nếu đây là thủ đoạn cô dùng để theo đuổi người khác, vậy thì anh chỉ có thể nói một câu, cô đã thắng!

Hành động dứt khoát này của anh cũng cho thấy anh đã thành công xem cô như một kẻ điên!

Chu Ninh bình tĩnh quay đầu ra chỗ khác, vai ác không còn vấn đề gì nữa thì cô có thể chuyên tâm vào đọc sách hơn rồi.

Nếu anh còn dám dài dòng lằng nhắng làm phiền cô đọc sách nữa thì lần này cô sẽ giữ thái độ im lặng, trực tiếp xem anh như không khí mà bơ đi vậy. Vì vốn dĩ chuyện im lặng không nói lời nào cũng không hề ảnh hưởng đến hình ảnh một thanh niên ba tốt mà cô đang gây dựng.

Hoàn Khố Thiếu Gia trưng ra nét mặt khuôn mặt nhăn nhó đến kinh dị, Tiểu Bảo Bối à, người ta là vai ác lớn của thế giới này đó. Đó là vai ác mà chỉ cần nói một lời không vừa ý thì lập tức giết người hoặc hủy diệt cả thế giới, cô đừng ở đó xằng bậy nữa đi!

Nếu để những chuyện không tốt đi quá xa hai người chúng ta cũng phải bồi vào một ít đó!



Haizz, nghĩ đến lại mệt não!

……

Buổi chiều, bà cụ Doãn tới bệnh viện thăm Chu Ninh.

Đương nhiên, Thủy Như Khiêm là người chứng kiến từ đầu đến cuối hành động của cô, từ lúc nghe thấy có tiếng bước chân, vị tổng tài đại nhân nào đó đã bình tĩnh cất quyển sách đang cầm trên tay kia giấu vào trong chăn.

Hơn nữa động tác giấu đồ của cô trông rất thuần thục, cộng thêm nét mặt bình tĩnh tự tin đó Động tác kia rất là thuần thục, hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm việc này.

Khoé miệng Thủy Như Khiêm giật giật, chuyển tầm mắt về phía người con gái bình tĩnh dựa đầu vào thành giường kia với vẻ mặt vui vẻ hiền thục, tầm mắt thì chăm chú nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bộ dạng giống như đang ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ. Nhìn vẻ ngoan ngoãn dưỡng bệnh thật tốt đó của cô Thủy Như Khiêm thật sự không biết phải thốt lên câu gì cho đúng.

Anh chống tay lên sống mũi, mắt khẽ liếc qua nhìn cô, không hiểu vì sao khi nhìn thấy cô như vậy, anh có cảm giác cô thật sự rất đáng yêu.

Sau khi nhìn thấy người bước vào, trong lòng Thủy Như Khiêm có chút kinh ngạc, nhưng có vẻ cũng không khác gì mấy so với dự liệu của anh.

Người không sợ trời không sợ đất như Thẩm Tổng đây, vậy mà cũng có khắc tinh.

Nhưng người có thể khiến cô kiêng kỵ dè chừng chắc cũng chỉ có mỗi bà ấy mà thôi!

“Lão phu nhân.”

Thủy Như Khiêm dùng thái độ cung kính ôn hòa chào hỏi, mặc dù hai chân anh đang bị thương không thể cử động hay xuống giường đi lại được nhưng khí chất tao nhã, thanh quý cùng thái độ lễ phép đó của anh khiến ý cười trên mặt bà cụ Doãn càng in đậm trên khuôn mặt hiền hậu kia hơn.

Bà cụ sống từng ấy năm trên đời, đã gặp qua bao nhiêu sóng to gió lớn, vậy nên mắt nhìn người của bà cụ cũng không phải dạng tầm thường. Chỉ một cái liếc mắt, chỉ vài động tác của anh đã đủ cho bà cụ đưa ra một kết luận, đó là Thủy Như Khiêm còn tốt hơn nhiều so với tên cặn bã Tề Tử Hằng kia.

Không sai, nhà họ Doãn cố ý sắp xếp để Thủy Như Khiêm ở chung phòng bệnh với Chu Ninh mà không kiêng kỵ hay nói gì với Tề Tử Hằng cũng là có nguyên nhân cả.

Nhà họ Doãn không phải gia tộc giàu có bình thường, gia tộc họ là gia tộc lâu đời với quyền lực có thể nói là đỉnh cao.

Hơn nữa, chồng của bà cụ Doãn còn là một tướng quân của quốc gia. Nói chung ba đời đổ lại đây, nhà họ không có ai là địa vị tầm thường cả, ai cũng có chức vụ cao và quyền lực nhất định.

Điều này không phải chỉ đơn giản là được tổ tiên phù hộ, mà quan trọng là gia tộc họ Doãn toàn người ưu tú hơn người.

Hiện giờ cô công chúa nhỏ bọn họ luôn nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa bỗng thay đổi tính cách khác trước một trời một vực, mà chính bọn họ cũng không thể hiểu nguyên nhân từ đâu dẫn đến sự thay đổi này của cô.

Nếu như là trước kia, thì người mà Thẩm Miêu Thanh thân thiết và coi trọng nhất ngoài người nhà họ Doãn ra thì còn có Đào Ứng Sương và Tề Tử Hằng.

Còn về phía nhà họ Doãn, trước tình hình đó nhà họ không hề thể hiện bất cứ thái độ gì, ngoài mặt thì vẫn để Đào Ứng Sương chăm sóc Chu Ninh, nhưng bên trong thì lại âm thầm cho người theo dõi nhất cử nhất động của bà ta, thậm chí còn phái người lén điều tra thông tin về hai người họ.

Không tra không biết, một khi đã tra thì... Thật sự phải nói, nếu không có người cản thì ông cậu và nhóm anh họ của nhà họ Doãn đã xông thẳng tới xử lý hai kẻ súc sinh đó rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play