Ngày thứ hai, chuyện về Khổng Thượng Hiền đã bị truyền khắp giai cấp quý tộc trong Hoàng Thành. Đương nhiên là có rất nhiều quan chức bẩm tấu lên, biểu thị bất mãn đối với việc này, nhưng đều bị Dương Mộc đè xuống hết.

Đúng như Khổng Thượng Hiền đã dự liệu. Vào một buổi sáng sớm, sứ thần Thân Quốc vội vã vào thành, mang theo hậu lễ đến tặng cho sáu đại gia tộc trước, sau đó trình lên phù chiếu của Hoàng Đế Thân Quốc, rồi được Lễ bộ tiếp nhận đưa đến yết kiến ở Tử Thần điện.

Thì ra, tình tế của Thân Quốc có vẻ còn tồi tệ hơn so với suy đoán của bọn hắn. Nhị Hoàng tử Trịnh Quốc suất lĩnh 3 vạn đại quân, kiếm chỉ Hoàng thành của Thân Quốc, mơ hồ có tư thế bao vây, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động tiến công vào Thân Thành. Bây giờ quân thần Thân Quốc tay chân luống cuống, lòng người hoang mang. Các quan lại và quý nhân đều mưu cầu đường lui, có người thông đồng với Trịnh Quốc, cũng có người lui đến sơn mạch Lưu Phỉ. Nhưng tóm lại, ý kiến hướng về Thương Quốc cầu viện chiếm đa số.

Nếu như là nửa tháng trước, Thân Quốc tuyệt đối sẽ không ôm hi vọng lớn như vậy. Thế nhưng từ sau lần Trịnh Khang đại bại, một vạn năm ngàn binh sĩ bị bắt làm tù binh, làm cả Thân Quốc đều xôn xao, ấn tượng với Thương Quốc thay đổi rất nhiều, do đó đặt nhiều hy vọng vào lần cầu viện này.

Giống như một học sinh có thành tích học tập kém bỗng lấy vị trí thứ nhất trong kỳ thi, khi đó mọi người sẽ không tiếp tục xem thường hắn nữa, mà nghĩ lần sau có thể nhờ vào hắn rồi. Nếu như cùng một đề, ta liền có thể qua...

Dương Mộc không trực tiếp gặp mặt sứ thần Trịnh Quốc. Tốt xấu gì hắn cũng học được một chút kinh nghiệm đàm phán thương vụ, ngoại giao giữa các nước cũng tương tự nhau. Do đó hắn ở lại trong Thiên điện, để cho Khổng Thượng Hiền đi giao thiệp.

Sau khi bàn bạc một số vấn đề cơ bản, lúc này Dương Mộc mới tự mình triệu kiến sứ thần.

Không tự mình chiêu đãi là không được, nghe nói sứ thần Thân Quốc lần này đến, không chỉ chuẩn bị lễ vật cho quý tộc môn phiệt mà còn đưa không ít đồ vật vào trong hoàng cung. Bên Thái Hậu và Hoàng Hậu thì không nói, chỉ riêng quà tặng hiến cho Dương Mộc đã chất lên thành đống. Nghe nói bên trong còn có một đôi ngọc bích Long Phượng hiếm thấy, toàn bộ Thương Quốc cũng tìm không ra thứ đồ chơi quý hiếm nào như vậy.

Khổng Tử nói thật hay, có bằng hữu từ phương xa tới, không còn biết trời đâu đất đâu. Bây giờ bằng hữu từ phương xa tới, lại còn mang theo một đống lễ vật, dù gì cũng phải khua chiêng gõ trống hoan nghênh một chút.

Sứ thần Thân Quốc tên là Thân Dư, là một trưởng giả chừng năm mươi tuổi. Hắn là Hoàng thúc của Hoàng Đế Thân Quốc, cũng là thừa tướng của một nước, có thể nói là nhân vật đứng thứ hai của Thân Quốc. Sau khi thực hiện các lễ tiết cơ bản, lúc này hắn mới bàn đến chuyện hôn sự.

Dương Mộc đã sớm chuẩn bị, lúc này lệnh cho thái giám chưởng ấn mang ngọc tỷ tới, ký kết hôn thư, sau đó giao cho hắn đưa về nước. Dù sao hai nước cũng gần nhau, qua lại cũng chỉ có 300 dặm đường, ra roi thúc ngựa trong hai ngày là có thể đến nơi.

Sau đó Thân Dư cũng đi thẳng vào vấn đề, lấy quan hệ thông gia làm lý do, hướng Dương Mộc cầu viện.

Vừa mở miệng chính là một vạn tinh binh.

- Không phải khanh đang nói đùa chứ?

Dương Mộc đương nhiên sẽ không đáp ứng. Một vạn tinh binh chính là một vạn quân chính quy, tương đương tổng binh lực tại ngũ của Thương Quốc, không thể nào phái tất cả đến chiến trường của Thân Quốc được.

Do vậy hắn từ chối thẳng, cũng hạ lệnh trục khách, tiễn người về nước.

- Bệ hạ thứ tội, ngoại thần bởi vì sốt ruột cứu nước nên có chút lỗ mãng, mong bệ hạ thông cảm.

Thân Dư sợ hãi. Hắn đương nhiên biết muốn Thương Quốc điều một vạn tinh binh giúp Thân Quốc là không thể, đây cũng chỉ là thăm dò mà thôi. Trao đổi ngoại giao giữa các nước xưa nay là như vậy, không nghĩ tới Hoàng đế Thương Quốc căn bản không theo lẽ thường, mà trực tiếp để hắn rời đi.

Lần này nếu thật sự tay không trở lại, hắn nhất định sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Thân Quốc. Quan trọng hơn chính là, nếu không có viện binh của Thương Quốc thì Thân Quốc sẽ bị áp chế chặt chẽ, căn bản không thở nổi, không cách nào tổ chức lực lượng để chống lại, vong quốc cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Rơi vào đường cùng nên hắn không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, hoàn toàn nghe theo sắp xếp của Dương Mộc.

Mà kế hoạch của Dương Mộc cũng rất đơn giản, Thương Quốc sẽ phái năm ngàn quân tinh nhuệ đi trợ giúp, mà Thân Quốc phải thanh toán mười vạn lượng bạc trắng quân lương và toàn bộ lương thảo. Đồng thời hứa hẹn sau chiến tranh Thương Quốc có thể cùng khai thác mỏ quặng sắt kia của Thân Quốc.

Hơn nữa đến cuối, hắn còn biểu đạt ý tứ với sơn mạch Lưu Phỉ.

Sơn mạch Lưu Phỉ.

Thân Dư kinh hãi. Sơn mạch Lưu Phỉ có vị trí địa lý đặc thù, có ý nghĩa chiến lược vô cùng quan trọng. Mấy chục năm qua, ba quốc gia đều muốn chiếm nó làm của riêng, thế nhưng lại kìm hãm và phá hoại lẫn nhau. Ngoài ra còn có thế lực quý tộc cấu kết cùng với sơn phỉ, buôn lậu lương thực, sắt, muối… Trong mối quan hệ lợi ích khổng lồ này, dù đã tranh cướp mười mấy năm, cuối cùng vẫn không ai chiếm được. Do đó nếu có ý niệm cũng chỉ nghĩ ở trong đầu thôi, mấy chục năm qua không có quốc gia nào tự ý tấn công cả, duy trì trạng thái cân bằng một cách vi diệu.

Hiện tại Trịnh Quốc và Thân Quốc đối lập, binh lực đều tập trung vào chiến tranh. Thế lực môn phiệt bên trong Thương Quốc cũng vừa vặn đang bị áp chế, đúng lúc có thể toàn lực tấn công sơn mạch Lưu Phỉ, đây là cơ hội tốt hiếm gặp trong mấy chục năm qua.

Bình tâm mà nói, Thân Dư tình nguyện cắt nhường một tòa thành trì cũng không muốn giao yết hầu của quốc gia cho Thương Quốc. Nhưng trước mắt Thân Quốc đang muốn cầu viện Thương Quốc, vì thế hắn chỉ có thể đáp ứng.

- Được, quý sứ thật sảng khoái! Trẫm lập tức điều binh khiển mã tấn công sơn mạch Lưu Phỉ, sau đó đột kích quân Trịnh.

Dương Mộc mừng rỡ. Chỉ cần không có hai nước can thiệp, muốn đánh sơn mạch Lưu Phỉ không khó. Khi chiếm được sơn mạch Lưu Phỉ, thực lực Thương Quốc sẽ tăng lên rất nhiều.

Thân Dư kinh hãi:

- Ngoại thần cả gan xin hỏi, chẳng lẽ Bệ Hạ muốn đánh sơn mạch Lưu Phỉ rồi mới tiếp viện?

Dương Mộc gật đầu:

- Đúng vậy.

- Tuyệt đối không thể! Ngoại thần khẩn cầu bệ hạ, thỉnh Thương Quốc phát binh cứu viện trong hôm nay.

Thân Dư hoảng sợ thất sắc. Nhường ra sơn mạch Lưu Phỉ đã khiến cho hắn đau lòng rồi, bây giờ nếu như viện quân không thể đến kịp lúc, Thân Quốc bất cứ lúc nào cũng có thể bị diệt quốc.

Nói cách khác, lần này hắn đi sứ Thương Quốc không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Dương Mộc khoát tay:

- Quý sử không cần kinh hoảng, trẫm tự có mưu tính. Bảo đảm viện quân sẽ đến đúng lúc, đồng thời đánh cho quân Trịnh một đòn thật nặng, giải vây cho Thân Quốc.

- Ngoại thần… Ngoại thần…

Thân Dư hồn bay phách lạc. Coi như không đánh sơn mạch Lưu Phỉ, ít nhất cũng phải trì hoãn đến năm sáu ngày. Chờ khi viện quân đến được Thân Quốc, chỉ sợ cơm canh đều đã nguội.

Chẳng lẽ binh lính Thương Quốc có thể bay sao?

Nhưng cũng hết cách, Dương Mộc đã quyết định, hắn cũng chỉ có thể nghe theo.

Sau đó hai nước ký kết quốc thư. Thương Quốc hứa hẹn trong vòng ba ngày sẽ phát binh, thế nhưng lộ tuyến và chỉ huy đều do Thương Quốc tự mình làm chủ.

Buổi chiều hôm đó, một đạo chiếu lệnh được ban bố. Lục bộ khua chiêng gõ trống hành động, Lễ bộ tuyên cáo chính lệnh, Hộ bộ chuyển quân phí, Binh bộ triệu tập binh mã. Đợi đến sau khi mặt trời xuống núi thì toàn bộ Hoàng Thành lại lần nữa sôi trào.

Trưng binh.

Đánh giặc.

Tin tức này giống như nước bắn vào chảo dầu nóng vậy, tạo ra tiếng vọng rất lớn trong dân gian.

Nếu như là trước đây, tin tức trưng binh đánh giặc một khi ban ra thì toàn bộ đất nước sẽ là một mảnh bi ai, ngàn ngàn vạn vạn gia đình đều lấy nước mắt rửa mặt.

Thế nhưng bây giờ lại khác. Sau khi nhận được tin tức này, các lão bách tính đều chạy nhanh đi báo tin, mặt mày hớn hở, từng nhà giống như đang có đại hỷ sự vậy.

Nguyên nhân rất đơn giản. Từ khi chế độ công huân tước được ban bố cho tới nay, rất nhiều người trẻ tuổi đều nóng lòng muốn thử, hận không thể tòng quân giết địch, kiếm một cái huân tước và phú quý. Sau đó lại truyền ra tin tức, nói trong quân doanh mỗi ngày đều có thể ăn ba bữa, mỗi một bữa còn có thể ăn thịt mỡ béo ngậy. Nếu như biểu hiện tốt, không chỉ có thể thăng chức thêm tước, còn có thể làm Đại tướng quân được vạn người kính ngưỡng.

Đối với rất nhiều dân đen, rốt cuộc đã có cơ hội “Cá chép vượt long môn”.

Tham gia quân ngũ đánh giặc có thể chết, thế nhưng không đi làm lính, cả đời làm một dân đen đê tiện thì có tiền đồ gì?

Còn không bằng liều mạng một lần, trước khi chết mỗi ngày đều có thể ăn cơm no, mỗi ngày ăn thịt mỡ, cũng không tính là sống uổng phí.

Trong nhà có người tham gia quân ngũ đương nhiên là mừng rỡ vạn phần, thế nhưng những thanh niên trai tráng muốn tòng quân kia lại đang phát sầu.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lần trưng binh này chỉ cần một vạn người.

Nhiều sư ít nến.

Phải biết, bây giờ nhân khẩu Thương Quốc đã gần bảy mươi vạn, có tới mười vạn thanh niên trai tráng tha thiết mong chờ được tòng quâ. Nói là như đói như khát cũng không quá đáng, một vạn danh ngạch chẳng khác nào là mười dặm chọn một, áp lực cạnh tranh quả thực rất lớn.

- -----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play