Dương Mộc khoát tay, dặn dò bọn họ trước hết đem binh sĩ tụ tập tại giáo trường.

Các tướng lĩnh chỉ, từng người đều quay về doanh trại, dặn dò Bách phu trưởng một phen, sau đó đi đến chuông lớn trên giáo trường.

- Đang, đang, đang...

Tiếng chuông lớn vang lên, binh sĩ theo đó dồn dập hướng về giáo trường, luống cuống tay chân xếp thành hàng. Toàn bộ giáo trường bụi bặm mịt mù, một mảnh người đông nghịt.

Trên đài cao, Dương Mộc ngồi ở vị trí chủ soái nhìn phía dưới lộn xộn thành một đoàn. Trong lòng tính nhẩm một hồi, từ lúc tiếng chuông bắt đầu vang lên, ít nhất là sau năm phút binh sĩ mới lục tục tập kết xong. Hơn nữa trong đội ngũ còn có nhiều người xô đẩy nhau và rất nhiều tạp âm.

Một quân đội chính quy có thể quyết định tồn vong của một quốc gia, nhưng hiệu suất và kỷ luật lại thấp như vậy.

Trầm An đứng ở một bên, nhìn mặt mà đoán ý, ngay lập tức tiến lên trước một bước rồi quát to:

- Yên lặng.

Một tiếng quát này, toàn bộ giáo trường nhất thời yên tĩnh hơn rất nhiều. Tuy rằng vẫn còn một chút âm thanh huyên náo, nhưng cũng có thể coi như đã không còn cảnh người nhốn nháo, ta hô ngươi gọi.

Hơn vạn sĩ tốt, mỗi một người đều tha thiết nhìn lên vị trí chủ soái trên đài cao. Nơi đó có Hoàng Đế tôn quý nhất Thương Quốc đang ngồi, là một vị thánh hiền, là ân nhân của nhiều gia đình cực khổ của Thương Quốc. Bên cạnh Hoàng Đế bệ hạ đều là các đại nhân vật được người khác ngưỡng mộ.

Sau một lúc, Dương Mộc điều chỉnh tâm tình, đứng dậy đi thẳng tới đài cao bên cạnh.

- Trẫm hôm nay đến tuần doanh, mang đến cho mọi người một tin tức tốt và một tin tức xấu.

Dương Mộc cao giọng nói.

Tin tức tốt? Tin tức xấu?

Tất cả binh sĩ đều nghiêm túc hơn hẳn, thao trường yên tĩnh đến cực điểm, đoán chừng có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi xuống đất. Trong lòng mọi người vừa chờ mong lại vừa thấp thỏm.

Dù sao vị Hoàng Đế bệ hạ này chưa bao giờ khiến người ta thất vọng. Từ lúc hắn đăng cơ cho tới nay, quả thực chính là một Hoàng Đế chuyên mang đến các loại tin tức tốt cho mọi người, còn hữu hiệu hơn so với mấy bức tranh thần tài dán trong nhà.

Nhưng mà, tin tức xấu là gì? Chẳng lẽ chính lệnh mới sau khi phổ biến lại không được thực hiện?

Hai ngày này, trong quân doanh cũng truyền đến một ít tin tức. Có người nói, mấy đạo chính lệnh mới gặp phải rất nhiều phản đối từ các đại thần, bệ hạ phải chịu áp lực rất lớn. Việc huỷ bỏ chính lệnh, cũng không phải không có khả năng.

Vì thế, giáo trường lại bắt đầu vang lên một vài tiếng nghị luận nho nhỏ.

Trước sự mong chờ của binh sĩ, Dương Mộc lại mở miệng:

- Tin tốt tổng cộng có ba điều. Thứ nhất, chế độ công huân tước vẫn sẽ kiên quyết thi hành, binh sĩ bằng năng lực của mình có thể thu được chức quan. Thứ hai, giữ gìn quân quy, tướng quân phạm tội cũng giống như binh sĩ. Thứ ba là cải thiện cuộc sống sinh hoạt cho mọi người một chút.

Cải thiện sinh hoạt?

Các binh sĩ đều không rõ. Hai cái phía trước thì dễ nói, trên căn bản đã cho mọi người một viên thuốc an thần, không cần lo lắng chính lệnh sẽ bị bãi bỏ. Thế nhưng cải thiện sinh hoạt là cái quỷ gì?

Dương Mộc tiếp tục nói:

- Trẫm tuyên bố, kể từ hôm nay phàm là binh sĩ của Thương Quốc ta, một ngày đều sẽ được ăn ba bữa, mỗi bữa đều có ba món ăn và một món canh. Ngoài ra, trong bữa ăn nhất định phải có món ăn mặn.

Ba bữa?

Mỗi bữa còn có ba món ăn một món canh, còn có cả đồ ăn mặn? Có chuyện tốt như vậy sao? Chẳng lẽ lại muốn bọn họ đi đánh trận? Lúc đánh trận thì mới có một ngày ba bữa, binh sĩ mới có thể ăn no.

Chúng binh sĩ rất hoang mang, phản ứng đầu tiên không phải cao hứng, mà là nghi ngờ.

Nhưng chỉ cần động chút đầu óc liền cảm thấy có chỗ không đúng. Quân Trịnh Quốc vừa mới thảm bại, trong thời gian ngắn sẽ không có năng lực xuôi nam xâm lược, đánh trận ở nơi nào? Huống hồ bệ hạ còn nói mỗi ngày đều như vậy, cũng không thể mỗi ngày đều đánh trận chứ?

Mỗi ngày có ba món ăn, mỗi ngày đều có thể ăn thức ăn mặn. Đây chính là nguyện vọng của tất cả mọi người, từ nhỏ đến lớn căn bản cũng chẳng được ăn qua mấy lần. Ngay cả đêm qua điên cuồng chúc mừng như vậy mà cũng chỉ là ăn bữa cơm no, uống một chút rượt nhạt mà quân doanh tự nhưỡng, nuốt xuống cùng một ít dưa muối thôi.

Ở trong quân doanh, dù là Bách phu trưởng cũng giống như phần lớn binh sĩ, cùng ăn cùng ngủ, binh sĩ bình thường làm sao có khả năng hưởng thụ đãi ngộ như vậy?

Hơn nữa, xem dáng vẻ kinh ngạc của những tướng quân bên cạnh kia, tựa hồ cũng không biết chuyện này.

Phản ứng của đám binh sĩ, Dương Mộc đều nhìn ở trong mắt.

Hắn cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Người nghèo khổ, dù cho đi trên đường nhặt được vàng cũng cảm thấy là giả, đãi ngộ quá tốt thì càng không thể tin được.

Thế nhưng hắn cũng không vội giải thích, đợi đến bữa ăn trưa, mọi người tự nhiên sẽ tin tưởng.

- Các vị tướng sĩ, tiếp theo chính là tin tức xấu.

Dương Mộc đi lại hai bước rồi nói:

- Trịnh Quốc thảm bại, tất sẽ không cam lòng. Sau khi chiến tranh với Thân Quốc kết thúc, nhất định sẽ ngóc đầu trở lại. Vì thế kể từ hôm nay, quân pháp và quân kỷ nhất định phải nghiêm túc, tất cả binh lính đều phải thi hành phương pháp huấn luyện mới, luyện tập gấp bội, bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng chống đỡ quân định xâm phạm.

Phía dưới, đám binh sĩ hai mặt nhìn nhau, ngay cả các tướng quân đứng trên đài cao cũng rất nghi hoặc.

Ý nghĩ của đám binh sĩ thì rất đơn giản, sau khi chế độ công huân tước và ban thưởng quân công được ban bố, mọi người đều hận không thể đi giết địch kiến công, kiếm lấy phần thưởng và tước vị. Thanh niên nhiệt huyết còn hận không thể lập tức có một cuộc chiến tranh để có cơ hội kiếm một cái tước vị và xuất thân.

Hoàng Đế bệ hạ nói là có một tin tức tốt và một tin tức xấu, thế nhưng sao mọi người đều nghe ra hai cái tin tốt.

Nhưng mà, các tướng quân đứng trên đài cao lại suy nghĩ sâu xa hơn.

Đầu tiên, Trịnh Quốc đại bại nên chắc chắn sẽ mưu tính quay trở lại xâm lược, thực hiện nghiêm túc quân pháp và quân kỷ là cần thiết. Thế nhưng phương pháp huấn luyện mới là cái gì, sao chưa từng nghe qua? Đó rốt cuộc là thứ gì?

Phải biết, phương pháp huấn luyện hiện nay của Thương Quốc cũng gần giống với các nước chư hầu xung quanh. Đều là dựa theo kinh nghiệm truyền xuống từ mấy trăm năm và luyện binh theo thông lệ. Ít nhất thì ở trong lòng các vị tướng quân, nó đã là phương pháp luyện binh hiệu quả nhất. Mấy trăm năm qua dù có tướng tài được ghi danh sử sách tiến hành cải cách, cũng chỉ vẻn vẹn điều chỉnh một số chi tiết nhỏ, đổi thang mà không đổi thuốc.

Thế nhưng bây giờ Hoàng Đế bệ hạ lại không thương nghị trước với các vị tướng quân đã ngang nhiên nói muốn thực hành phương thức huấn luyện mới. Việc làm lỗ mãng như thế thật khiến người ta cảm thấy hoang đường.

Đặc biệt là Vệ Trung Toàn, thân là nguyên lão hai triều, là người có quyền uy nhất trong quân đội, nửa đời đều đắm chìm ở trong quân ngũ, hắn hiểu sâu sắc luyện binh gian khổ như thế nào. Dù chỉ là thay đổi một ít chi tiết nhỏ, nhưng khi phổ biến ở trong toàn quân đều sẽ gặp phải lực cản rất lớn, huống chi là luyện binh kiểu mới.

Chưa nói đến khó khăn khi thi hành. Nhìn từ quan điểm của bản thân, luyện binh kiểu mới là mới như thế nào? Đổi mới làm sao? Mới ở chỗ nào?

Nói miệng không bằng chứng, hiệu quả hay không cũng không ai biết. Dù cho là Hoàng Đế bệ hạ có một tầng hào quang thần bí sau lưng cũng không thể ngoại lệ.

Do còn có hơn vạn binh sĩ trong thao trường, Vệ Trung Toàn cũng không trực tiếp khuyên can, đành phải đem một bụng nghi vấn giấu ở trong lòng, nghĩ tìm một nơi nào đó rồi khuyên Bệ Hạ sau cũng được.

Không nghĩ tới, ngay vào lúc này Dương Mộc lại ngồi xuống, lấy từ trong vạt áo ra một cuốn sách nhỏ rồi đưa tới trước mặt hắn.

Vệ Trung Toàn tiếp nhận, chần chờ nói:

- Bệ hạ, đây là...

Dương Mộc cười thần bí, vung tay:

- Ái khanh sao không mở ra nhìn xem.

Vệ Trung Toàn gật đầu, sau đó cẩn thận mở cuốn sách nhỏ thô ráp ra, bắt đầu xem lướt qua tờ thứ nhất.

Huấn luyện tư thế, phương pháp trừng phạt thân thể, huấn luyện hàng ngũ, tố chất quân sự, chính trị, hợp tác đoàn đội...

Vệ Trung Toàn nhíu mày. Những xưng hô kỳ quái này, đừng nói là xem hiểu, trước đây cũng chưa từng nghe qua, căn bản là không hiểu nó có ý gì. Hơn nữa phía dưới những chữ này còn có mấy cái kí hiệu gì đó cũng không thể hiểu được.

Phía sau thậm chí càng khó hiểu hơn, còn bao gồm cái gì mà nghiêm, nghỉ, chuyển hướng, cứu hộ trận địa, diễn tập quân sự các loại... Giống như một cuốn thiên thư vậy.

- ------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play