Diệp Thu trốn ở sau chiếc xe hơi bên đường đối diện thấy cảnh này, cũng ngẩn cả người.

Tình huống gì đây?

Chẳng nhẽ là trả thù?

Ừ, cái này khá là có khả năng đấy.

Người cương trực công chính như Hàn Tiêu Tiêu, tính cách đấu tranh với thế lực tà ác đến cùng, khả năng đắc tội người là rất cao.

Phỏng chừng bây giờ người ta là tìm tới cửa trả thù! Nghĩ tới đây.

Diệp Thu lắc đầu.

Nhưng anh không vội lộn xộn, mà anh tính trước tiên tiếp tục quan sát đã rồi nói tiếp.

"Các cậu là ai?"

Hàn Tiêu Tiêu lạnh mặt, nhìn lướt qua đám xe máy đang bao vây mình, lạnh lùng hỏi.

Lúc này.

Một thanh niên ở một chiếc xe trong số đó đi xuống.

Nhìn dáng vẻ, chắc là thủ lĩnh của đám người này.

Gã thanh niêm nhuộm tóc màu tím, mặc áo da Punk, trong miệng còn đang nhai kẹo cao su, trên mặt mang vẻ ngổ ngáo.

Anh ta đi thẳng tới trước mặt Hàn Tiêu Tiêu, quan sát Hàn Tiêu Tiêu từ đầu đến chân một lượt, cười lạnh hỏi: "Chắc hẳn vị mỹ nữ này chính là Hàn Tiêu Tiêu đại danh đỉnh đỉnh, Hàn cảnh quan đúng không?"

"Anh là ai?

Chúng ta quen nhau sao?"

Hàn Tiêu Tiêu híp mắt, lạnh giọng hỏi.

"Cô không biết tôi, nhưng đại ca tôi thì chắc chắc cô biết!"

Thanh niên tóc tóm khẽ nhếch miệng, cười lạnh nói.

"Đại ca anh?"

Hàn Tiêu Tiêu sửng sốt.

Mấy năm nay cô đã bắt quá nhiều người xấu, nếu bảo cô nhớ thì cô không nhớ ra thật.

"Anh Sử dẫn dắt nhóm đua xe của chúng tôi, Sử Thượng Phi! Chắc không phải là Hàn cảnh quan quên rồi đấy chứ?"

Thanh niên tóc tím cười lạnh hỏi.

"Ồ, người anh nói chính là thằng cha lái xe máy đâm một bà cụ tàn tật, còn uy hiếp người khác là nếu dám báo cảnh sát thì sẽ diệt cả nhà người ta hả?"

Hàn Tiêu lập tức nghĩ ra.

Cũng không phải là Sử Thượng Phi này lớn lên trông đặc biệt.

Mà là tên của anh ta, thật sự là quá đặc biệt. . Đọc‎ thêm‎ các‎ chương‎ mới‎ tại‎ ﹟‎ T𝑟ù‎ mT𝑟uyện.Vn‎ ﹟

Sử Thượng Phi, Thỉ Thượng Phi! Bố mẹ anh ta còn kỳ vọng anh thành tài a! "Nếu Hàn cảnh quan đã nhớ ra, vậy thì chuyện này dễ nói rồi!"

Thanh niên tóc tím lạnh lùng cười một cái, sắc mặt nhoáng cái trầm xuống, lạnh giọng nói: "Hàn cảnh quan, cô bắt lão đại của chúng tôi, hại nhóm xe tốc độ của tôi như rắn mất đầu không nói, cô còn làm lão đại của chúng tôi chịu khổ ở trong đó. Chuyện này, có phải là cô nên cho chúng tôi một cái công đạo không?"

"Tôi cho các anh công đạo gì chứ?

Lão đại các anh đã vi phạm pháp luật, thì phải nhận trừng phạt. Ngược lại là các anh, buổi tối rồi còn kết bè kết nhóm tới tìm tôi, còn mang theo vũ khí, sao nào?

Các anh định đánh lén cảnh sát à! Có tin là tôi bắt hết tất cả lại không?"

Hàn Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn thanh niên tóc tím, lạnh lùng nói.

"Ha ha ha, Hàn cảnh quan thật là oai phong a!"

Thanh niên tóc tím khinh miệt cười, sau đó quét mặt nhìn Hàn Tiêu Tiêu từ trên xuống dưới một cái, vẻ mặt khinh bỉ nói: "Bắt chúng tôi?

Bây giờ á?

Cô lấy gì mà bắt?

Tay không à?

Cũng không nhìn xem hôm nay chúng tôi đi bao nhiêu người!"

"Nói thật cho cô biết, chúng tôi không sợ đánh lén cảnh sát, hôm nay nếu cô không nghĩ cách thả lão đại của chúng tôi ra, chúng tôi nhất định sẽ đánh cho cô nhập viện làm bạn với bà cụ kia!"

Nghe thấy lời này.

Hàn Tiêu Tiêu cắn chặt răng.

Trong tình huống không có súng, nhoáng cái đối mặt với bốn năm mươi người.

Nói thật, cô thật sự là không nắm chắc.

Chỉ có thể báo cảnh sát cầu cứu thôi.

Nhưng mấu chốt là điện thoại đang để trên xe sạc pin.

Vì thế Hàn Tiêu Tiêu nhanh chóng quay đầu nhìn về phía cửa hàng tiện lợi phía sau, ý đồ để chủ cửa hàng báo cảnh sát giúp mình.

Thế nhưng.

Hàn Tiêu Tiêu không ngờ là.

Ông chủ cửa hàng tiện lợi cũng sợ gặp chuyện rắc rối, lúc đám người này vừa tới, chủ tiệm đã kéo cửa sắt xuống rồi, hơn nữa còn tắt cả đèn ở trong đó.

Điều này làm cho gương mặt của Hàn Tiêu Tiêu chợt biến.

Lại nhìn xung quanh.

Bởi vì hiện tại đã sắp hơn mười giờ đêm rồi, xung quanh không có ai.

Cho dù ngẫu nhiên có xe chạy qua, thì vừa nhìn trận thế này cũng đã không dám lo chuyện bao đồng, tất cả đều đạp nhanh rời đi.

Thấy vậy.

Trong mắt Hàn Tiêu Tiêu xoẹt qua một tia tuyệt vọng, xem ra tối nay chỉ có thể dựa vào chính mình.

Mặc dù địch đông ta ít.

Nhưng muốn bắt mình thỏa hiệp với cái ác, mình tuyệt đối thà chết còn hơn! Hàn Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía thanh niên tóc tím, nói rất quả quyết: "Muốn bắt tôi thả lão đại của mấy người ra ư?

Tôi có thể nói thẳng với các người luôn, đừng hòng. Nếu các người dám động chân động tay, tôi sẽ phụng bồi đến cùng! Nhưng hậu quả, tôi khuyên các người tốt nhất là nghĩ cho kỹ đi!"

Nói xong.

Hàn Tiêu Tiêu liền bày ra một tư thế chiến đấu.

"Ai ôi, Hàn cảnh quan thật là cứng rắn nha! Được thôi, nếu cô đã không biết điều như vậy thì đừng trách chúng tôi không khách khí!"

Thanh niên tóc tím khinh thường cười một cái, sau đó giơ tay lên ra lệnh: "Các anh em, thời khắc báo thù cho lão đại đến rồi, ra tay thôi!"

Thanh niên tóc tím vừa dứt lời.

Nhưng thanh niên ngồi ở yên sau xe máy cầm chiếc gậy bóng chày đều xuống xe, sau đó liền định xông vào Hàn Tiêu Tiêu như ong vỡ tổ.

"Tối nay náo nhiệt thật đấy!"

Thế nhưng đúng lúc này.

Một giọng nói lại bất ngờ vang lên.

Điều này làm cho tất cả mọi người ở đây đều giật mình, nhao nhao quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy ở trên đường cái, một người đàn ông trẻ tuổi mặc một bộ đồ thể thao màu đen thoải mái, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười ý vị, đang đi qua bên này.

Thấy thế.

Hàn Tiêu Tiêu bỗng nhiên trừng to mắt.

Bởi vì người đó chính là Diệp Thu, người làm cho cô hận đến nghiến răng, nhưng lại không làm gì được! "Diệp Thu! Sao anh lại ở đây?"

Hai mắt Hàn Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm Diệp Thu, vẻ mặt khó tin hỏi.

"Buổi tối ăn no xong thì ra ngoài đi bộ cho tiêu cơm, cái này không trái pháp luật chứ, Hàn cảnh quan?"

Diệp Thu mỉm cười, trêu đùa nói.

Nói thật, lúc đầu anh không định lo chuyện bao đồng.

Dù sao thì nói từ phía cá nhân, thì anh rất ghét Hàn Tiêu Tiêu, anh chỉ ước cách cô ta càng xa càng tốt.

Nhưng, Diệp Thu rất rõ.

Ở xã hội hiện nay, không thể không có loại người chính trực, không sợ cường quyền giống như Hàn Tiêu Tiêu. Bất kể thế nào đi chăng nữa cũng phải biểu dương chính nghĩa, biểu dương cảnh sát tốt.

Đây là phúc của nhân dân, phúc của đất nước! Cho nên, Diệp Thu đành phải ra tay.

Điều mà làm anh giúp không phải cá nhân Hàn Tiêu Tiêu, mà là chính nghĩa! "Bớt lắm mồm đi, anh có mang điện thoại không, mau báo cảnh sát đi!"

Hàn Tiêu Tiêu trợn trắng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói.

"Báo cảnh sát làm gì?

Sao thế, cô bị quấy rối à?"

Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, sau đó nhìn chằm chằm cơ thể nóng bỏng của Hàn Tiêu Tiêu, liếc mắt đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, đùa cợt cười nói: "Tôi đã nói từ sớm rồi mà, dáng người cô tốt như thế, thì đừng ăn mặc gợi cảm như này. Cô đây chẳng phải là làm người phạm tội à, xã hội này nhiều sắc lang lưu manh lắm, cô nhìn đi, lần này cô đã thu hút tới mấy chục người, chậc chậc chậc!"

"Khốn kiếp, anh đang nói linh tinh gì vậy?"

Khuôn mặt nhỏ của Hàn Tiêu Tiêu thoáng cái đỏ lên, cô hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, sắp nổi điên tại chỗ rồi.

Nếu không phải là giờ đang bị đám người này bao vây, cô đã xông lên đánh Diệp Thu rồi! Thấy một màn này.

Thanh niên tóc tím cũng trầm mặt, xoay người trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng hỏi: "Này, thằng kia, anh là ai?

Chẳng nhẽ anh là đồng nghiệp của Hàn Tiêu Tiêu?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play