Trong phòng 501.

Dần dần.

Ý thức của Lâm Thanh Nhã càng ngày càng mơ hồ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thậm chí là đã bắt đầu phát ra một vài tiếng thở dốc mê người như có như không.

Thấy một màn này.

Lửa dục trong mắt Vương Hạo Triết sắp phun ra rồi, ham muốn chiếm lấy mãnh liệt, đã làm liệt đi ý chí của hắn ta.

Hắn trực tiếp đứng dậy từ trên ghế sô pha, bước nhanh về phía Lâm Thanh Nhã.

Trương Huy và Lưu Tuệ Phương thấy vậy, rất ăn ý mà xoay người đi, giả vờ như không nhìn thấy gì hết.

"Phanh!"

Thế nhưng, đúng lúc này.

Một âm thanh lớn vang lên.

Cửa phòng bị người từ bên ngoài đạp ra.

Điều này dọa cho Trương Huy và Lưu Tuệ Phương sợ đến mức nhảy dựng lên.

Vương Hạo Triết thì bị dọa đến mức nửa thân dưới mất hết cảm giác.

"Con mẹ nó ai vậy!"

Sắc mặt Vương Hạo Triết u ám, cực kỳ phẫn nộ quay đầu trừng mắt.

Chỉ thấy một chàng trai trẻ mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái màu đen, sắc mặt lạnh băng đi vào phòng.

Người tới không ai khác, chính là Diệp Thu! Thấy vậy.

Vương Hạo Triết, còn cả Trương Huy, Lưu Tuệ Phương đều sửng sốt.

Bởi vì ba người họ đều chưa từng gặp Diệp Thu, cũng đều không nhận ra.

"Này, anh là ai đấy, có biết lịch sự không vậy, đá cửa phòng chúng tôi làm gì?"

Vương Hạo Triết hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng hỏi.

Diệp Thu không quan tâm Vương Hạo Triết.

Từ giây phút anh bước vào phòng.

Ánh mắt anh đã tập trung trên người Lâm Thanh Nhã.

Bởi vì cả cái phòng bao này, chỉ có Lâm Thanh Nhã là đáng để anh chút ý! Tiếp sau đó.

Diệp Thu nhấc chân đi vào phòng bao xong thì đi tới chỗ Lâm Thanh Nhã.

Vương Hạo Triết thấy Diệp Thu không để ý đến mình, lại còn dám đi vào tiếp, nhất thời hắn ta tức giận, lạnh giọng quát: "Này, anh kia, tôi nói anh đấy, anh tưởng chỗ này là nhà anh à?

Ai cho anh đi vào hả?

Mau cút ra ngoài cho tôi!"

"Nếu muốn sống, thì câm miệng lại cho tôi!"

Diệp Thu liếc mắt quét qua Vương Hạo Triết, khuôn mặt vô cảm nói.

Thế mà.

Chỉ là một ánh mắt.

Vương Hạo Triết đã hoàn toàn kinh sợ.

Bởi vì từ trong mắt Diệp Thu, hắn ta cảm nhận được một cảm giác áp bách vô cùng lớn.

Điều này làm cho hắn ta không nhịn được run lên, ít nhiều có chút kiêng dè, nghĩ thầm: Người này tuổi còn trẻ mà đã có khí tràng thế này, chẳng nhẽ đây là một phú nhị đại có bối cảnh?

Nghĩ tới đây, Vương Hạo Triết tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mà lúc này, Diệp Thu đã đi tới trước mặt Lâm Thanh Nhã.

Anh trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Nhã, sau đó đưa tay bắt được cánh tay của Lâm Thanh Nhã, thuận đà kéo một cái, kéo cô vào trong ngực mình.

Nhìn thấy một màn này.

Con ngươi của Vương Hạo Triết sắp trừng ra ngoài rồi.

Đó là con mồi sắp vào tay hắn.

Hắn còn chưa chạm vào đâu, bây giờ lại bị Diệp Thu kéo vào trong lòng rồi.

Điều này làm cho hắn ta phẫn nộ tới cực điểm, nghiến răng kêu ken két.

Nhưng, trước khi còn chưa làm rõ thân phận của Diệp Thu, hắn ta cũng không dám nói bừa, chỉ có thể trơ mắt nhìn, không dám lên tiếng.

Cảm nhận được là mình đã tiến vào một vòng ôm ấm áp.

Với một chút tỉnh táo mà mình còn sót lại, Lâm Thanh Nhã cố gắng mở mắt.

Sau khi cô nhìn thấy người tới là Diệp Thu, cô thoải mái cười một cái, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.

Lúc này, cô bắt đầu xé quần áo trên người mình, tiếng thở dốc phát ra càng mê người.

Thấy vậy.

Diệp Thu liền biết, chắc chắn là Lâm Thanh Nhã đã bị người bỏ thuốc, hơn nữa còn là loại thuốc có công hiệu mạnh.

Cho dù là trinh tiết liệt nữ, uống phải thuốc này thì khi thuốc phát huy tác dụng cũng sẽ biến thành người phụ nữ dâm đãng.

Lâm Thanh Nhã có thể kiên trì tới lúc này, lực ý chí của cô cũng đã là kinh người rồi. Đúng là đã làm khó cô rồi.

Diệp Thu đau lòng vuốt mái tóc của Lâm Thanh Nhã, sau đó hai ngón tay khép lại lấy tốc độ cực nhanh điểm vào mấy chỗ trên người Lâm Thanh Nhã, phong trụ mấy huyện vị trên người Lâm Thanh Nhã.

Làm như vậy, có thể tạm thời hạn chế thuốc phát huy tác dụng.

Đúng như dự đoán, rất nhanh, Lâm Thanh Nhã đã ngoan ngoãn hơn nhiều.

Diệp Thu hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn Lâm Thanh Nhã đang từ từ yên tĩnh lại trong ngực mình, gương mặt dịu dàng nói: "Bà xã, em ngủ trước một giấc đi, đợi ông xã giải quyết xong người xấu sẽ đưa em về nhà!"

Vương Hạo Triết đứng bên cạnh vẫn tức giận mà không dám nói nghe thấy những lời này, cũng lập tức sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Thu, hỏi: "Ông xã?

Anh chính là Diệp Thu, người chồng ở rể của Lâm Thanh Nhã?"

Nghe vậy.

Diệp Thu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Hạo Triết, bình thản nói: "Là tôi, làm sao?"

"Ha ha ha, mẹ nó, tôi còn tưởng là cậu ấm của gia tộc lớn nào tới cơ, hóa ra chỉ là một tên phế vật dựa vào ăn cơm chùa ở rể, vừa nãy đúng là đã dọa chết ông đây rồi!"

Vương Hạo Triết ngẩng đầu cười to ngay tại chỗ, trong tiếng cười tràn đầy khinh thường.

Sau đó, hắn ta cúi đầu nhìn về phía Diệp Thu, vươn tay ra, vẻ mặt khinh thường nói: "Chàng trai, thức thời đi, trả Lâm Thanh Nhã lại cho tôi, cô ấy là con mồi của tôi!"

"Ồ?

Nói như vậy, anh là người bỏ thuốc cô ấy?"

Diệp Thu nhìn Vương Hạo Triết, híp híp mắt, lạnh lùng hỏi.

"Đúng vậy, chính là tôi bỏ!"

Vương Hạo Triết rất là kiêu ngạo gật đầu, khinh miệt cười một cái, nói: "Diệp Thu, mọi người đều là người trưởng thành, Lâm Thanh Nhã không thích anh, đây là chuyện mà mọi người đều biết, anh cần gì phải nghiêm túc như vậy?"

"Không bằng anh đưa cô ấy cho tôi, để tôi chơi một đêm, anh ra giá đi, muốn bao nhiêu tôi đều có thể đưa cho anh, dù sao thì anh tới nhà họ Lâm làm con rể ở rể, không phải là vì tiền sao, tôi cho anh tiền, thế nào?"

Vào giờ phút này.

Vương Hạo Triết căn bản là không coi Diệp Thu ra gì.

Bởi vì trong suy nghĩ của hắn ta.

Diệp Thu chẳng qua chỉ là một người con rể đi ở rể, không hề có bối cảnh, không đáng để hắn ta phải sợ.

Nhưng mà.

Vương Hạo Triết lại không biết.

Những lời mà hắn ta nói hiện tại, sẽ mang tới cho hắn ta rắc rối lớn như thế nào! Sắc mặt Diệp Thu lập tức trở nên lạnh như băng.

Nhất thời, nhiệt độ của cả phòng bao như hạ xuống.

Điều này làm cho Vương Hạo Triết không nhịn được run cầm cập.

Thế nhưng hắn ta vẫn không coi Diệp Thu ra gì, vẻ mặt hèn mọn nói: "Này, Diệp Thu, tôi đang nói chuyện với anh đấy, cần nhắc một chút đi, mười vạn, hai mươi vạn?

Chỉ cần anh muốn, tôi đều có thể cho được!"

"Dù sao thì giữa anh và Lâm Thanh Nhã cũng không có tình cảm, anh không hề xứng với cô ấy, đợi cô ấy tìm được người tốt hơn, chắc chắn sẽ đá anh đi, chi bằng nhân dịp này hãy anh vơ một món tiền, nói đi, anh muốn bao nhiêu tiền?"

Diệp Thu không nói gì, nhẹ nhàng đặt Lâm Thanh Nhã lên sô pha, sau đó bỗng nhiên đứng lên, một phát đã bắt được cổ áo của Vương Hạo Triết, giọng nói lạnh băng đến cực điểm: "Tôi muốn mạng của anh!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play