"Rất tốt!"

Quách Dương cười lạnh gật đầu, đang chuẩn bị bắt đầu.

"Đừng vội, nếu ông chữa không khỏi thì sao?"

Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt nghiền ngẫm hỏi.

"Cậu nói đi, tôi đều đáp ứng cậu hết!"

Quách Dương rất tự tin nói.

"Ông phải ra hành lang ngoài kia, trước mặt tất cả bác sĩ và người bệnh, hô to ba tiếng tôi là lang băm, ông có đồng ý không?"

Diệp Thu thản nhiên hỏi.

"Không thành vấn đề!"

Quách Dương cực kỳ chắc chắn gật đầu.

Đối với y thuật của mình, ông ta rất có lòng tin.

Ngay sau đó ông ta cũng không nhiều lời nữa, hít sâu một hơi, liền chuẩn bị bắt đầu tiến hành châm cứu cho mẹ của Hà Tình Tình.

Vào giờ phút này.

Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng bệnh đều tập trung trên người Quách Dương.

Không thể không nói.

Quách Dương vẫn có chút tài năng.

Bất luận là mức độ chuẩn xác và độ mạnh yếu của châm rơi, đều vừa đúng.

Nếu như người châm cứu không có một trình độ nhất định, thì cơ bản là không thể làm được! Mà đây, cũng là điều mà Quách Dương dựa vào và chắc chắn.

Nhưng mà.

Quách Dương sai là sai ở chỗ ông ta quá tự tin vào thuật châm cứu của mình, cho nên dẫn đến tự phụ.

Trước khi châm cứu cho Diêu Tĩnh, ông ta thậm chí còn không tự mình kiểm tra tình trạng bệnh của Diêu Tĩnh.

Chỉ vì đánh cược với Diệp Thu, thể hiện y thuật của mình cao siêu, liền trực tiếp hạ châm.

Đây chính là điều tối kỵ của y đạo.

Chính như cái gọi là bốc thuốc đúng bệnh, châm cứu cũng thế.

Dưới tình huống chưa xác định nguyên nhân sinh bệnh của Diêu Tĩnh rốt cuộc là gì.

Ông ta đã trực tiếp châm cứu cho Diêu Tĩnh, làm vậy không những không cứu được Diêu Tĩnh mà ngược lại sẽ hại Diêu Tĩnh! Tất nhiên, Diệp Thu sẽ không trơ mắt nhìn Diêu Tĩnh xảy ra chuyện.

Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, một khi Diêu Tĩnh có nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì anh sẽ lập tức ra tay! Chẳng mấy chốc.

Ngân châm trong tay Quách Dương chỉ còn lại một cây cuối cùng.

Chỉ cần một cây châm này châm xuống, vậy thì châm cứu mà ông ta làm sẽ hoàn toàn thành hình.

Quách Dương thở phào một hơi, xoa xoa mồ hôi hột trên trán, sau đó nhìn mọi người, vẻ mặt đắc ý nói: "Chỉ cần cây châm này hạ xuống, trong vòng một phút, Diêu nữ sĩ chắc chắn sẽ tỉnh lại, hơn nữa bệnh của bà ấy cũng khỏi hoàn toàn!"

"Giáo sư Quách vất vả rồi!"

Chủ nhiệm Lưu nhanh chóng nịt nọt nói.

"Cứu sống người bệnh, chính là sứ mệnh của thầy thuốc, không vất vả không vất vả!"

Quách Dương rất là văn vẻ khoát tay, sau đó nhìn sang Diệp Thu, cười lạnh nói: "Dã chiêu số, cậu chuẩn bị mà xin lỗi tôi đi!"

Nói xong.

Quách Dương không nói hai lời, trực tiếp cắm cây châm cuối cùng lên bụng của Diêu Tĩnh.

Châm pháp thành hình! Nhất thời.

Ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều tập trung lên người Diêu Tĩnh.

Có người còn bắt đầu lấy đồng hồ đếm ngược thời gian.

Còn Hà Tình Tình, lúc này cô cũng cực kỳ khẩn trương, bàn tay nhỏ nắm chặt.

Cô cũng rất mong chờ lúc này mẹ mình có thể tỉnh lại.

Ước chừng đến khoảng giây thứ năm mươi.

Diêu Tĩnh vốn nhắm chặt hai mắt đột nhiên mở mắt, hơn nữa trực tiếp ngồi dậy từ trên giường.

Thấy một màn này.

Mọi người đều kinh ngạc.

"Giáo sư Quách thật sự là thần y hiện đại a, y thuật này thật là thần kỳ, mọi người vỗ tay cho giáo sư Quách nào!"

Chủ nhiệm Lưu nhanh chóng vuốt mông ngựa, hơn nữa còn đi đầu vỗ tay.

Các bác sĩ và y tá còn lại thấy vậy, khuôn mặt cũng đầy sùng bái, sôi nổi vỗ tay theo.

"Bốp bốp bốp!"

Nghe thấy những tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Vẻ đắc ý trên mặt Quách Dương nhất thời càng tăng.

Ông ta đi thẳng tới trước mặt Diệp Thu, đắc ý hỏi: "Sao nào, người học hoang dã, tôi hỏi cậu là cậu phục chưa?

Nếu phục rồi, thì mau mau xin lỗi tôi, ngoài ra chi trả tám mươi vạn chi phí điều trị mà cậu đã hứa!"

"Đừng vội!"

Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, sau đó anh dựng ba ngón tay lên, bình thản nói: "Ba, hai, một!"

Mà theo tiếng "một" từ trong lời nói của Diệp Thu vừa rơi xuống.

Diêu Tĩnh vốn đang ngồi dậy bất ngờ biến sắc, trực tiếp phun ra một ngụm máu đen, ngay sau đó cả người lại ngã xuống giường một lần nữa.

Còn màn hình máy điện tâm đồ ở bên cạnh trực tiếp biến thành một đường thẳng tắp! "Ti....." Tiếng cảnh báo nhất thời vang lên.

Một màn này.

Làm cho tất cả mọi người ở đây đều sững sờ! Qúach Dương thì ngây ngẩn cả người.

Cả phòng bệnh nhất thời yên lặng giống như chết.

Rõ ràng, mọi người ở đây đều không ngờ Quách Dương sẽ thất bại! "Mẹ!"

Theo một tiếng khóc hét lên của Hà Tình Tình.

Chủ nhiệm Lưu là người đầu tiên phản ứng lại, anh ta vội vàng trừng mắt nhìn đám bác sĩ y tá kia một cái, sốt ruột quát lên: "Còn ngây ra đó làm cái gì?

Nhanh chóng cấp cứu a!"

Lúc này các bác sĩ và y tác đang sững sờ kia mới phản ứng lại, nhanh chóng vọt tới trước giường bệnh, tiến hành cấp cứu khẩn cấp cho Diêu Tĩnh.

May mà cấp cứu kịp lúc.

Diêu Tĩnh dần dần khôi phục nhịp tim, điện tâm đồ cũng khôi phục bình thường.

Nhưng, Diêu Tĩnh lại tiếp tục hôn mê, hơn nữa hơi thở còn yếu hơn so với trước kia.

Mà hết thảy mọi chuyện, đều là Quách Dương ban tặng.

"Giáo sư Quách, bây giờ nói sao đây?"

Diệp Thu nhìn Quách Dương, khóe miệng khẽ nhếch, vẻ mặt trêu tức nói.

"Cái này....Cái này không phải a, cái mà tôi sử dụng chính là châm pháp thượng thừa mà sư phụ Cát thần y đã dạy cho tôi, có thể nói là châm vào bệnh ra, sao mà dùng lại không ổn chứ?"

Quách Dương nuốt khan một ngụm nước miếng, vẻ mặt không dám tin lẩm bẩm nói.

"Y thuật không tinh thì thôi đi, tôi đã nói rồi mà, bệnh này ông không chữa được, cho dù có là sư phụ ông Cát Hồng Viễn tới, thì ông ta cũng không chữa được!"

Diệp Thu bình thản nói.

Dù sao thì Cát Hồng Viễn chính là người mà anh một tay dạy ra.

Năng lực của Cát Hồng Viễn tới đâu, Diệp Thu rất rõ.

"Cậu nói bậy, sư phụ tôi là thần y thời nay, không có bệnh mà ông ấy không chữa được, nếu ông ấy tới, nhất định là chữa khỏi được!"

Quách Dương hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, phẫn nộ nói.

"Vậy sao?

Thế thì ông bảo ông ta tới thử đi?"

Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt suy tư nói.

"Hừ, cậu đợi đó cho tôi, giờ tôi sẽ gọi điện cho sư phụ, đến lúc đó cho cậu nhìn xem, thế nào gọi là thần y chân chính!"

Quách Dương hừ lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp bấm số, gọi điện cho Cát Hồng Viễn, rất cung kính nói: "Alo, sư phụ, người đang ở đâu?

Em đang ở phòng 302 bệnh viện nhân số một thành phố, ở đây có một bệnh nhân đặc biệt khó giải quyết, em làm không chắc. Em nói là thầy có thể chữa khỏi, nhưng có một người học theo lối hoang dã nói rằng thầy cũng không chữa được. Thầy mau tới đây một chuyến đi, nếu không thanh danh của thầy trò chúng ta sẽ bị hủy mất..." Cúp máy xong.

Quách Dương nhìn Diệp Thu, vẻ mặt đắc ý nói: "Cậu đợi đi, thầy tôi sẽ tới ngay, chẳng mấy chốc cậu sẽ biết lời mà cậu vừa nói, ngu xuẩn cỡ nào!"

Diệp Thu cười nhẹ, không nói gì.

"Gíao sư Quách, Cát thần y sắp tới đây thật sao?"

Chủ nhiệm Lưu nhìn Quách Dương, nửa tin nửa ngờ hỏi.

"Tất nhiên, thầy tôi ông ấy đang ở gần đây, ông ấy nói rồi, sẽ tiện đường tới xem xem!"

Quách Dương gật đầu, nói cực kỳ chắc chắn.

"Thế thì tốt thế thì tốt, có ông Cát ra tay, tôi yên tâm rồi!"

Chủ nhiệm Lưu vuốt vuốt ngực, thở phào một hơi.

Nói thế nào thì anh ta cũng là bác sĩ điều trị chính của Diêu Tĩnh, nếu Diêu Tĩnh xảy ra bất trắc, thì anh ta cũng khó thoát khỏi liên quan.

Bây giờ có Cát thần y ra tay, điều này đã làm anh dần yên tâm.

Anh tin tưởng, Cát thần y nhất định có thể chữa khỏi cho Diêu Tĩnh!

Đào Chu

k biết người viết chuyện có soát lại lời thoại không nữa

17/11/2021





2

thich chơi liên quân

gọi bằng thầy rồi còn sưng em

25/09/2021



1


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play