“Ồ?”

“Thật sao?”

Lâm Thanh Nhã hơi nheo mắt lại, sau đó xua tay, lạnh lùng nói: "Quên đi, tôi cũng không muốn hỏi thêm về chuyện của anh nữa, lý do bây giờ tôi gọi anh tới là để bàn bạc với anh về một chuyện quan trọng khác!”

“Ồ?”

“Là chuyện gì thế?”

Diệp Thu sững sờ một lúc rồi nghi ngờ hỏi.

“Anh đọc bản kế hoạch này trước đi đã!”

Lâm Thanh Nhã lấy một tệp tài liệu từ ngăn kéo của mình ra và đặt nó trước mặt Diệp Thu.

Diệp Thu cầm tài liệu lên đọc kỹ một lượt rồi ngỡ ngàng.

Sau đó, anh nhìn Lâm Thanh Nhã, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: “Em định bước chân vào thị trường trang sức à?”

“Nói một cách chính xác hơn là muốn để Tập đoàn Lâm thị tiến quân vào ngành trang sức!”

Lâm Thanh Nhã gật đầu, sau đó nói: "Trong nhiều năm, Tập đoàn Lâm thị vẫn luôn tập trung vào sản xuất và phát triển trong lĩnh vực mỹ phẩm, cứ tiếp tục như thế, nếu không có gì nằm ngoài dự liệu, công ty sẽ luôn có thể vững bước trong giai đoạn phát triển ổn định, nhưng loại tốc độ tăng trưởng này thực sự quá chậm, thậm chí Giang Châu còn có Mỹ phẩm Yilian, một công ty hàng đầu trong ngành mỹ phẩm, nếu Tập đoàn Lâm thị tiếp tục sản xuất mỹ phẩm thì sẽ có rất ít không gian để phát triển, sớm muộn gì cũng sẽ chạm tới đỉnh, đây không phải điều tôi muốn thấy!”

"Vì thế nên em định tìm một con đường khác, tham gia vào ngành trang sức?”

Diệp Thu cau mày hỏi.

"Nhiều con đường thì sẽ thêm nhiều lựa chọn, hơn nữa tôi cũng không định để toàn bộ Tập đoàn Lâm thị chuyển hướng sang sản xuất trang sức ngay lập tức, như thế thì chắc chắn bên phía gia tộc sẽ không đồng ý, cho nên tôi có ý định là thành lập một công ty con chuyên kinh doanh về trang sức do Lâm thị bỏ vốn!”

Lâm Thanh Nhã nói ra kế hoạch trong lòng.

“Em định dùng công ty con này làm quân tiên phong, thăm dò thị trường trước, nếu thấy có khả năng và triển vọng thực sự tốt, thì sẽ để Tập đoàn Lâm thị hoàn toàn tiến vào lĩnh vực trang sức sau, ý của em là vậy sao?"

Diệp Thu suy nghĩ một lúc rồi hỏi.

"Đúng vậy, tôi đang định làm như thế!”

Lâm Thanh Nhã gật đầu, sau đó nhìn Diệp Thu và hỏi: “Anh thấy sao về kế hoạch này?”

“Có khả thi không?"

“Em hỏi anh à?”

“Chuyện này... Anh cũng không tiện bày tỏ ý kiến lắm, hơn nữa trong nhà họ Lâm, anh là người ngoài, cho dù anh thấy khả thi nhưng cuối cùng cũng vẫn phải có được sự đồng ý của nhà họ Lâm và hội đồng quản trị của tập đoàn mới quyết định được đúng chứ?”

Diệp Thu nhún vai, bất lực nói.

“Anh không cần lo về phía gia tộc với hội đồng quản trị của tập đoàn, bây giờ tôi chỉ muốn nghe ý kiến của anh, vì tôi muốn giao toàn quyền phụ trách của dự án này cho anh!”

Lâm Thanh Nhã nghiêm túc nói.

“Hả?"

Diệp Thu sửng sốt, anh nói với giọng điệu xen lẫn sự bất ngờ: "Vợ ơi, em định giao công ty con chuyên kinh doanh trang sức này cho anh sao?"

"Đúng, anh có tự tin rằng mình có thể làm tốt được không?”

Lâm Thanh Nhã nhìn thẳng vào đôi mắt Diệp Thu và hỏi.

"Anh..." Diệp Thu hơi do dự trong giây lát.

Nói đến quản lý và phát triển của một công ty trang sức.

Tất nhiên anh không có bất cứ vấn đề gì cả.

Đừng quên.

Trong tay anh vốn đang nắm giữ một đế chế kinh doanh thuộc hàng top 1 top 2 trên thế giới.

Đối với anh, chỉ quản lý một công ty trang sức nhỏ nhoi thật sự còn dễ hơn cả trở bàn tay.

Chỉ có một điều mà Diệp Thu không thể hiểu được.

Đó là ý định của Lâm Thanh Nhã khi giao công ty này cho anh.

Cô ấy thật sự muốn để anh phát triển tốt công ty trang sức này.

Hay là muốn nhân cơ hội này để kiểm tra danh tính thực sự của mình.

Bởi vì dù sao cách đây không lâu, Âu Dương Hạo cũng từng nói với anh.

Lâm Thanh Nhã đã cử người đi điều tra về anh.

Đây rõ ràng là do cô ấy đã có sự nghi ngờ về danh tính của anh.

Ngay thời điểm nhạy cảm này.

Cô ấy lại đột nhiên ném một công ty cho mình, bảo mình quản lý nó.

Ý định này thật sự khiến người ta không thể không nghĩ nhiều! “Sao vậy?”

“Anh không tự tin à?"

Lâm Thanh Nhã nheo mắt vặn hỏi.

"Không phải thế!"

Diệp Thu lắc đầu, cười nịnh nọt hỏi, "Chỉ là có một điều làm anh thấy rất khó hiểu, Tập đoàn Lâm thị có nhiều người tài giỏi như thế, trong đó còn có không ít nhân tài về mảng kinh doanh, giao công ty cho bọn họ rõ ràng tốt hơn nhiều, sao em lại muốn giao cho anh?”

“Từ khi anh tốt nghiệp đại học đến giờ đều chưa từng tham gia khởi nghiệp, anh chẳng có tí kinh nghiệm nào cả, em không sợ giao công ty trang sức cho anh, anh sẽ khiến em phá sản sao?”

“Anh muốn nghe lời thật lòng à?”

Lâm Thanh Nhã nhìn Diệp Thu và hỏi một cách nghiêm túc.

“Muốn!"

Diệp Thu gật đầu.

"Thành thật mà nói, giao công ty trang sức cho anh quả thực là một hành động vô cùng mạo hiểm, nhưng mà, tôi tin tưởng ở anh, bởi vì tôi thấy anh có năng lực về mặt này, tôi tin rằng anh có thể làm tốt, hơn nữa anh bắt buộc phải làm thật tốt, bởi vì chỉ có như thế, anh mới có thể chứng minh cho tôi, cho gia tộc họ Lâm, cho tất cả mọi người thấy rằng, anh không phải một kẻ vô dụng chỉ biết bám váy vợ!”

Lâm Thanh Nhã nghiêm mặt nói.

Nghe những gì Lâm Thanh Nhã nói.

Lúc này Diệp Thu mới chợt hiểu ra.

Hóa ra là cô ấy muốn mình chứng tỏ bản thân! Nghĩ đến đây.

Diệp Thu cũng coi như yên tâm, sau đó anh gật đầu, nhìn Lâm Thanh Nhã, vỗ ngực cam đoan: "Vợ ơi, nếu em đã nói như vậy thì anh xin hứa với em, anh chắc chắn sẽ không làm em thất vọng đâu!"

"Nói như thế tức là anh đồng ý?"

Ánh mắt Lâm Thanh Nhã sáng lên.

“Ừ, chuyện công ty trang sức cứ để anh lo, anh nhất định sẽ khiến em và mọi người trong nhà họ Lâm đều phải thay đổi cách nhìn!"

Diệp Thu gật đầu, cười hớn hở nói.

“Tốt lắm, đây mới là dáng vẻ một người đàn ông nên có chứ!”

Lâm Thanh Nhã gật đầu khen ngợi.

Sau đó, tròng mắt của cô khẽ đảo, cô nhìn Diệp Thu nói tiếp: "Nếu công ty trang sức dưới sự lãnh đạo của anh có thể đạt được một số thành tựu, vậy thì đến lúc đó, tôi sẽ đồng ý một yêu cầu khá là quá đáng của anh!”

Vừa nghe đến đây.

Diệp Thu ngay lập tức lên tinh thần.

Một yêu cầu khá là quá đáng?

Bốn chữ khá là quá đáng này, nghe xong khiến người ta cảm thấy hăng hái hẳn luôn đấy.

Cái gì gọi là khá là quá đáng?

Đúng là khiến người ta phải suy nghĩ vẩn vơ mà! Diệp Thu hít sâu một hơi, nhìn Lâm Thanh Nhã, mong chờ hỏi: “Ví dụ như trở thành vợ chồng thật sự?”

“Đến lúc đó sẽ xem xét biểu hiện của anh, cũng không phải là không thể!” Khóe môi Lâm Thanh Nhã hơi cong lên, cô đưa ra một đáp án lập lờ nước đôi.

Chính kiểu câu trả lời mập mờ như thế lại là hấp dẫn nhất.

Diệp Thu lập tức vô cùng phấn khích, anh vội vàng cam đoan: “Vợ ơi, em yên tâm, chắc chắn anh sẽ không để em phải thất vọng đâu!”

Trông thấy dáng vẻ vui mừng của Diệp Thu.

Lâm Thanh Nhã cũng mím môi cười.

Tuy nhiên.

Sâu thẳm trong đôi mắt phượng ấy lại lóe qua chút gian xảo.

Giao công ty trang sức cho Diệp Thu.

Quả thực như cô ấy nói, là để Diệp Thu chứng tỏ bản thân.

Tuy nhiên, cô ấy cũng còn có dụng ý khác.

Đó là để thăm dò Diệp Thu! Nếu cứ để Diệp Thu ngồi mãi trong Tập đoàn Lâm thị làm một nhân viên quèn.

Vậy thì có lẽ cả đời cũng chẳng bao giờ làm lộ được danh tính thật sự của Diệp Thu.

Do đó, cô ấy muốn cung cấp cho Diệp Thu một sân khấu lớn hơn để Diệp Thu biểu diễn và để Diệp Thu phát huy hết mình.

Mà một khi con người có không gian phát triển lớn thì sẽ rất dễ để lộ dấu vết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play