Nghe thấy lời nói lập lờ nước đôi như thế của bố mình.

Lâm Thanh Nhã lại càng nghi ngờ hơn.

Đúng lúc này.

Lâm Quốc Đống lại vẫy tay với Diệp Thu vẫn còn đứng ở chỗ cũ, lạnh lùng nói: “Diệp Thu, cậu qua đây!”

Diệp Thu nhíu mày, nhưng vẫn tiến lên.

Lâm Quốc Đống vội vàng nhìn Tiêu Phúc đang ngồi thưởng trà, cung kính nói: “Quản gia Tiêu, cậu ta chính là Diệp Thu, ông định xử lý thế nào?”

Tiêu Phúc đặt tách trà xuống, liếc mắt nhìn Diệp Thu, cười khẩy hỏi: “Mày chính là Diệp Thu?”

“Là tôi, ông là ai?”

Diệp Thu gật đầu, thản nhiên hỏi.

“Hỗn láo, sao cậu dám ăn nói với quản gia Tiêu như thế hả?”

“Ngữ khí tôn trọng chút cho tôi!”

Lâm Quốc Đống trừng Diệp Thu bằng ánh mắt hung dữ, lạnh lùng trách mắng.

“Quả nhiên là một thằng nhà quê, ít được dạy dỗ, một chút lễ phép cũng không hiểu, bảo sao lại làm ra loại chuyện như thế chứ!”

Lâm Thế Hải, chú của Lâm Thanh Nhã, nói với vẻ mặt khinh bỉ.

“Đúng đấy, hạng người như thế đúng là không xứng để ở lại nhà họ Lâm, trừ việc rước hoạ cho nhà họ Lâm chúng ta ra thì chẳng được tích sự gì cả!”

Lưu Phương cũng phụ hoạ.

“Con đề nghị, lập tức trục xuất Diệp Thu ra khỏi nhà họ Lâm, cắt đứt mọi quan hệ!”

Lâm Vĩ nghiến răng nói.

Địch ý của một nhà ba người này đối với Diệp Thu thật sự quá lớn.

Dù sao, trên tiệc mừng thọ lần trước của Lâm Quốc Đống, Diệp Thu cũng đã khiến cả nhà bọn họ mất mặt.

Vì thế, lúc này, Diệp Thu gặp khó khăn, một nhà ba người bọn họ tất nhiên phải lập tức bỏ thêm dầu vào lửa.

“Diệp Thu, cậu đã biết sai chưa?”

Lâm Quốc Đống trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng hỏi.

“Cho cháu hỏi, cháu đã làm sai chuyện gì ạ?”

Diệp Thu hỏi với vẻ khó hiểu.

“Hừ, còn ở đấy mà giả ngây giả dại nữa hả?”

“Tôi hỏi cậu, Tiêu Thần, cậu chủ nhà họ Tiêu, có phải do cậu giết không?”

Lâm Quốc Đống hừ lạnh, trầm giọng hỏi.

Ông ta vừa nói xong.

Nét mặt của Lâm Thanh Nhã đứng ở một bên lập tức thay đổi.

Trên đường tới đây.

Cô đã tưởng tượng ra các trường hợp nhưng dù thế nào cũng không nghĩ được đến điều này.

Ôi trời ạ.

Diệp Thu mà lại giết cậu chủ của nhà họ Tiêu sao?

Chuyện này khác nào chọc thủng trời chứ?

Điều này khiến Lâm Thanh Nhã trong chốc lát cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Nhưng Diệp Thu lại chẳng hề cảm thấy to tát.

Anh còn tưởng là chuyện gì lớn chứ, không ngờ lại chỉ là chuyện này.

Chỉ có điều.

Sao nhà họ Tiêu lại điều tra ra đến mình được nhỉ?

Lúc đó mình không chỉ giết Tiêu Thần mà còn xử lý tất cả người ở đó rồi mà.

Theo lý thì sẽ không để lại bằng chứng gì mới đúng.

Vì thế nên.

Nếu không có gì ngoài ý muốn.

Nhà họ Tiêu không nắm được bất cứ bằng chứng nào có thể trực tiếp chứng minh mình là người giết Tiêu Thần cả.

Chắc bọn họ chỉ điều tra được dạo gần đây mình là người có xích mích với Tiêu Thần, nên phân tích dự đoán hung thủ có khả năng sẽ là mình thôi.

Nếu đã thế thì mình không thừa nhận là được.

Nghĩ đến đây.

Diệp Thu lập tức lắc đầu, rất bình tĩnh nói: “Không phải cháu!”

“Vớ vẩn!”

Tiêu Phúc lập tức ngồi thẳng dậy, trừng Diệp Thu, lạnh lùng nói: “Theo nhà họ Tiêu bọn tao điều tra, người dạo gần đây có xích mích với cậu chủ nhà bọn tao chỉ có mày thôi, vì vậy, hung thủ giết hại cậu chủ nhà bọn tao không phải mày thì còn có thể là ai nữa hả?”

Tiêu Phúc nói lời này.

Cũng đồng nghĩa với việc gián tiếp khẳng định suy đoán trong đầu Diệp Thu.

Xem ra nhà họ Tiêu thật sự không có bằng chứng, tất cả đều chỉ là suy đoán mà thôi.

Nếu thế thì.

Diệp Thu cũng càng yên tâm hơn.

Đương nhiên, anh cũng chẳng sợ nhà họ Tiêu gây rắc rối cho mình.

Giết thì cũng đã giết rồi.

Chỉ là một gia tộc nhỏ ở Giang Châu mà thôi.

Anh nhấc tay một cái là có thể diệt gọn, hoàn toàn không cần phải sợ hãi.

Còn nguyên nhân khiến anh lo lắng chủ yếu là ở Lâm Thanh Nhã! Hiện tại, Lâm Thanh Nhã đang ở đây.

Anh không muốn để Lâm Thanh Nhã biết mình từng giết người.

Như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của anh trong mắt Lâm Thanh Nhã.

Vì thế, khi ở trước mặt Lâm Thanh Nhã, dù thế nào anh cũng sẽ không thừa nhận.

“Tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi, tuy tôi và cậu Tiêu từng có xích mích nhưng cũng chỉ là xích mích bằng lời thôi, còn chưa đến mức phải giết người đâu.”

Hơn nữa, cậu chủ nhà họ Tiêu có địa vị tôn quý như thế, bình thường ra ngoài lúc nào cũng có cả đám vệ sĩ kèm cặp, một thằng con rể ở rể như tôi sao có thể giết được anh ta chứ?”

Vẻ mặt Diệp Thu bình thản, không hề hoảng loạn nói.

Mà lời này của anh dù đặt trong trường hợp nào cũng đều rất có lý.

Nhưng.

Tiêu Phúc hoàn toàn không quan tâm nhiều đến thế.

Ông ta cười khẩy, vẻ mặt khinh bỉ nói: “Nhóc con, mày đừng có vội nguỵ biện cho mình làm gì, mày nói với tao nhiều như thế cũng chẳng ích gì đâu, hôm nay tao đến cũng không phải để nghe mày giải thích, rốt cuộc có phải mày giết hay không cũng không phải chỉ do lời nói một phía từ mày có thể quyết định được, phải để ông chủ nhà tao nói mới tính, đi với tao một chuyến!”

“Đi đâu?”

Diệp Thu nhíu mày, nghi ngờ nói.

“Nhà họ Tiêu!”

Tiêu Phúc cười Khẩy nói.

“Nếu tôi không đi thì sao?”

Diệp Thu híp mắt lại.

“Không đi?”

“Ha ha!”

Tiêu Phúc cười trào phúng, vẻ mặt ngang ngược nói: “Chuyện này không do mày quyết định! Ranh con, đừng quên thân phận của mày, mày cũng chỉ là một thằng con rể đi ở rể nho nhỏ của nhà họ Lâm mà thôi, ngay cả nhà họ Lâm cũng không dám làm trái mệnh lệnh của nhà họ Tiêu, mày nghĩ mày có thể chắc?”

“Hôm nay mày đi thì đi mà không đi cũng phải đi, trừ phi, mày muốn khiến cả nhà họ Lâm phải gặp hoạ vì mày!”

Nghe vậy.

Lâm Quốc Đống và đám người nhà họ Lâm đều biến sắc.

“Diệp Thu, tốt nhất là cậu nên ngoan ngoãn phối hợp với quản gia Tiêu, tới nhà họ Tiêu cùng ông ấy để tiếp nhận điều tra, nếu không, tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”

Lâm Quốc Đống lập tức sa sầm nét mặt, trách mắng.

“Diệp Thu, nếu cậu còn là một thằng đàn ông thì tự chịu trách nhiệm cho chuyện mình làm đi, đừng có để vì mình cậu mà liên luỵ đến cả nhà họ Lâm!”

Triệu Thư Đình lườm Diệp Thu.

“Phải đấy, nhà họ Lâm chúng tôi không bạc đãi cậu, cho cậu ăn ngon mặc đẹp, ở biệt thự, còn sống cuộc sống của tầng lớp thượng lưu nữa, nếu cậu biết cảm ơn dù chỉ là một chút thôi thì nên lập tức rũ sạch quan hệ với nhà họ Lâm, tự mình gánh vác chuyện này đi!”

Lâm Thế Hải lạnh lùng nói.

“Diệp Thu, anh mau cút đi, cái đồ sao chổi nhà anh, lẽ nào anh còn muốn hại chết tất cả bọn tôi hả?”

“Mau cút ra khỏi đây, ngoan ngoãn đi cùng quản gia Tiêu đi!”

Lâm Vĩ còn sốt ruột hơn, cậu ta gào vào mặt Diệp Thu.

… Trong phút chốc.

Đám người nhà họ Lâm nhao nhao lên tiếng, tất cả đều yêu cầu Diệp Thu mau đi cùng Tiêu Phúc, không một ai nói đỡ cho Diệp Thu cả.

Đối với điều này.

Diệp Thu chẳng hề cảm thấy bất ngờ.

Dù sao anh với đám người này cũng chẳng có tình cảm gì, sao bọn họ có thể nói đỡ cho anh chứ?

Sau đó.

Anh nhìn thẳng vào Lâm Thanh Nhã đang đứng trong đám người.

Lúc này, Lâm Thanh Nhã cũng đang nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc và sững sờ.

Tuy chưa bình tĩnh lại hẳn sau chuyện này.

Nhưng.

Diệp Thu vẫn có thể thấy được sự lo lắng trong ánh mắt Lâm Thanh Nhã.

Điều này khiến trái tim lạnh lẽo cứng rắn của Diệp Thu bỗng chốc nhũn ra.

Trên đời toàn là lạnh lẽo và tàn khốc thì sao?

Dù tất cả đám người nhà họ Lâm đều không thích anh.

Chỉ cần trong lòng Lâm Thanh Nhã có anh, lo lắng cho anh, thế là đủ rồi.

Bởi vì Diệp Thu chỉ quan tâm đến thái độ của Lâm Thanh Nhã đối với mình thôi! Còn những kẻ khác.

Sống hay chết thì liên quan gì đến anh?

Nghĩ đến đây.

Diệp Thu nhìn thẳng về phía Tiêu Phúc, thản nhiên nói: “Tôi đi với ông!”

Dù sao chuyện này cũng cần anh tự mình giải quyết.

Nhưng chỗ này không thích hợp để giải quyết, mà vì sự có mặt của Lâm Thanh Nhã nên càng không thích hợp hơn, nếu giải quyết ở đây chắc chắn sẽ bại lộ thân phận.

Vì thế Diệp Thu mới quyết định đi cùng Tiêu Phúc.

Nếu không, đừng nói chỉ là một quản gia của nhà họ Tiêu.

Dù là tổng thống nước nào đó đến đây, Diệp Thu cũng chẳng thèm nể mặt đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play