Phải biết là.

Kể từ khi Diệp Thu trở thành con rể của nhà họ Lâm.

Anh chưa bao giờ nhận được sự yêu thích của người lớn trong nhà, không hề có chỗ đứng và cảm giác tồn tại trong nhà họ Lâm, giống như một người vô hình.

Bởi vì trong mắt người nhà họ Lâm, Diệp Thu chính là một kẻ vô dụng chỉ biết bám váy đàn bà mà thôi, hoàn toàn không có tác dụng gì hết.

Vì vậy, dù nhà họ Lâm có tổ chức hoạt động như là họp mặt gia đình thì họ cũng không bao giờ gọi Diệp Thu đến.

Trừ ngày mừng thọ của Lâm Quốc Đống lần trước, nhờ Lâm Thanh Nhã xin xỏ nhiều lần nên phía nhà họ Lâm mới cho phép Diệp Thu đến.

Nhưng hôm nay.

Lâm Quốc Đống lại trực tiếp yêu cầu cô đưa Diệp Thu trở về.

Điều này khiến Lâm Thanh Nhã thầm thấy rất nghi ngờ và khó hiểu.

Đúng lúc này.

Diệp Thu bước tới, nhìn Lâm Thanh Nhã, hỏi với vẻ thắc mắc: “Vợ ơi?”

“Có chuyện gì sao em?”

“Vừa rồi ông nội gọi tới bảo tôi lập tức dẫn anh trở về nhà lớn của nhà họ Lâm một chuyến!”

Lâm Thanh Nhã cau mày nói.

“Bảo anh trở về nhà lớn của nhà họ Lâm?”

“Xem ra ông nội nhớ anh rồi!”

Diệp Thu mỉm cười đùa giỡn nói.

"Diệp Thu, không phải tôi đả kích anh đâu nhưng mà anh cảm thấy chuyện này có thể xảy ra chắc?”

Lâm Thanh Nhã khinh bỉ nhìn Diệp Thu, lạnh lùng hỏi.

"Ờm, có vẻ như không có khả năng cho lắm!"

Diệp Thu nhún vai.

Bởi vì anh cũng hiểu rõ vị trí của mình trong nhà họ Lâm.

Có thể nói là cực kỳ thấp luôn, thậm chí còn không bằng một người hầu quét dọn vệ sinh của nhà họ Lâm ấy chứ.

Cũng chính vì thế nên nhà họ Lâm căn bản chẳng có ai rảnh rỗi đi nhớ đến anh cả.

Chứ đừng nói là Lâm Quốc Đống, chủ nhân của nhà họ Lâm.

"Nói đi, có phải anh lại gây ra hoạ gì ở ngoài rồi đúng không?”

Vẻ mặt Lâm Thanh Nhã chợt trở nên nghiêm túc, cô nhìn Diệp Thu, lạnh lùng hỏi.

“Gây hoạ?”

“Oan cho anh quá vợ ơi, anh vẫn luôn ngoan ngoãn mà, anh chính là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, hành xử văn minh, nói năng lễ phép, còn là một người chồng tốt nữa!”

Diệp Thu nói với vẻ oan ức.

"Vậy thì tại sao bỗng dưng ông nội lại gọi anh về nhà lớn?”

Lâm Thanh Nhã nheo mắt lại, dò hỏi.

“Anh cũng không biết nữa, ông nội không nói gì sao?

“Thế thì chỉ có thể đợi đến lúc về tới nhà lớn mới có thể biết được nguyên nhân thôi!”

Diệp Thu giang hai tay, vẻ mặt vô tội nói.

Nghe xong.

Lâm Thanh Nhã khẽ cau mày, sau đó chỉ có thể nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói: "Tốt hơn hết là anh đừng có gây ra rắc rối ở bên ngoài, nếu không, tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu!”

“Ừm!"

Diệp Thu vuốt mũi, trong lòng thầm nói.

Rốt cuộc là chuyện gì đây?

… Nhà lớn của nhà họ Lâm.

Trong biệt thự của Lâm Quốc Đống, chủ nhân nhà họ Lâm.

Hiện giờ.

Phòng khách ở tầng một.

Tất cả các thành viên cấp cao của nhà họ Lâm đều đã đến đủ.

Bố mẹ của Lâm Thanh Nhã, Lâm Thanh Sơn, Triệu Thư Đình.

Rồi đến Lâm Vĩ, còn cả bố mẹ của anh ta, Lâm Thế Hải và Lưu Phương.

Và gia đình bác, gia đình dì v.v.

Tất cả đều đã đến đông đủ, đứng trong phòng khách, không dám động đậy, còn nghiêm túc hơn cả mở họp.

Và trên bộ sofa gỗ gụ ở giữa phòng khách.

Vị trí độc quyền ban đầu thuộc về Lâm Quốc Đống, chủ nhân nhà họ Lâm này.

Lúc này, người ngồi trên đó không còn là Lâm Quốc Đống nữa.

Mà là một gã đàn ông trung niên béo phệ trong bộ âu phục đen.

Đôi mắt của gã đàn ông béo phệ rất nhỏ, trông như dùng dao rạch hai đường trên mặt, hai con ngươi nhỏ thó láo liên liếc qua liếc lại.

Điều này khiến cả khuôn mặt của ông ta trông rất dâm tà và dung tục.

Tuy nhiên lúc này.

Ông ta lại đang tựa lưng trên chiếc ghế sofa bằng gỗ gụ độc quyền của Lâm Quốc Đống một cách vô tư lự, bắt chéo chân, khí thế rất ngang ngược.

Lâm Quốc Đống đứng bên cạnh với gương mặt tươi cười và cung kính, hoàn toàn không dám thể hiện ra chút bất mãn nào.

Bởi vì người này là tổng quản gia của nhà họ Tiêu ở Giang Bắc, Tiêu Phúc.

Nhà họ Tiêu ở Giang Bắc.

Đó là gia tộc siêu giàu và nổi tiếng chân chính ở Giang Châu.

Tuy nhà họ Lâm cũng có chút thế lực ở Giang Châu, cũng được biết đến như một gia tộc giàu có.

Nhưng đó cũng chỉ là đối với người bình thường thôi.

Trước mặt nhà họ Tiêu.

Nhà họ Lâm chỉ như con sâu cái kiến, hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Bọn họ và nhà họ Tiêu thật sự cách nhau một trời một vực.

Không quá lời khi nói.

Với địa vị và sức mạnh của nhà họ Tiêu ở Giang Châu, chỉ cần tuỳ tiện di đầu ngón tay là đủ để đè chết nhà họ Lâm rồi.

Vì thế.

Nhà họ Tiêu chính là tồn tại mà nhà họ Lâm không bao giờ dám đắc tội.

Mà cái gọi là quan thất phẩm dưới chân thiên tử.

Mặc dù Tiêu Phúc chỉ là một quản gia của nhà họ Tiêu, nhưng ông ta vẫn đại diện cho nhà họ Tiêu.

Từng lời ăn tiếng nói của ông ta đều đại diện cho ý kiến của nhà họ Tiêu.

Hôm nay ông ta tới, tất nhiên nhà họ Lâm cũng không dám lạnh nhạt.

Dù là Lâm Quốc Đống, chủ nhân của nhà họ Lâm, cũng phải lịch sự với ông ta.

Về phần những người bên dưới như Lâm Thanh Sơn, Lâm Thế Hải thì đều sợ tới mức không dám thở mạnh.

Bởi vì họ sợ rằng một lời nói hay một hành động nào đó của mình sẽ khiến Tiêu Phúc không vui.

Nếu như vậy sẽ đem lại tai hoạ mang tính huỷ diệt cho nhà họ Lâm! “Ông chủ, trà đã chuẩn bị xong rồi!"

Đúng lúc này, một người hầu của nhà họ Lâm bưng một tách trà tử sa thượng hạng đến trước mặt Lâm Quốc Đống.

Lâm Quốc Đống nhận lấy tách trà, đánh mắt ra hiệu cho người hầu lui xuống, sau đó xoay người, cẩn thận đặt tách trà lên bàn trà trước mặt Tiêu Phúc, cung kính nói: "Quản gia Tiêu, đây là lá trà Đại Hồng Bào chính cống lấy từ cây mẹ ở núi Vũ Di, cháu trai tôi đã cố tình nhờ người lấy nó từ núi Vũ Di cho tôi, tôi vẫn luôn không nỡ uống, mời ông nếm thử xem!”

"Ồ?”

“Thế sao?"

Tiêu Phúc híp đôi mắt vốn đã nhỏ đến không nhìn rõ lại, cầm tách trà lên, hơi nhấp một ngụm, sau đó cũng gật đầu, hờ hững nói: "Ừ, trà này cũng không tệ!"

Vừa nghe vậy.

Lâm Vĩ đang đứng cách đó không xa lập tức phấn khích, vội vàng bước tới, nhìn Tiêu Phúc, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Quản gia Tiêu, ngài thích nó sao?"

“Nếu ngài thích nó, tôi sẽ nhờ người lấy nó từ núi Vũ Di cho ngài!”

Hiển nhiên, cậu ta cũng muốn lấy lòng Tiêu Phúc, từ đó bám lên cái cây lớn nhà họ Tiêu này.

Như vậy, chỉ cần có nhà họ Tiêu chống lưng.

Cậu ta sẽ có thể thuận buồm xuôi gió ngồi lên vị trí chủ nhân nhà họ Lâm.

Tất nhiên Lâm Thanh Nhã cũng không thể cạnh tranh với cậu ta.

Đây là tính toán nho nhỏ trong lòng Lâm Vĩ.

Tuy nhiên.

Tiêu Phúc lại chẳng hề quan tâm đến lời nói của Lâm Vĩ.

Thậm chí, đến liếc Lâm Vĩ một cái ông ta cũng chẳng buồn làm

Điều này khiến Lâm Vĩ vô cùng xấu hổ, chỉ có thể xám xịt quay về chỗ.

Tiêu Phúc uống thêm một ngụm trà, sau đó nhìn thời gian, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Quốc Đống, không kiên nhẫn hỏi: "Ông chủ Lâm, Diệp Thu đã đến chưa?"

"Sắp đến rồi, tôi đã gọi điện và thông báo rồi, chắc bây giờ đã đang trên đường tới rồi, ông cứ uống trà trước đi!"

Lâm Quốc Đống vội vàng đáp lời.

"Hừ, tốt nhất là nhanh lên đi, tôi không có nhiều thời gian và kiên nhẫn đến thế đâu!”

Tiêu Phúc sốt ruột nói.

“Vâng, vâng!"

Lâm Quốc Đống chỉ có thể tươi cười và gật đầu lia lịa.

Đồng thời, trong lòng ông ta cũng rất nghi ngờ.

Tại sao hôm nay mới sáng sớm Tiêu Phúc đã đến tận cửa chỉ đích danh đòi gặp Diệp Thu vậy chứ?

Nghĩ đến đây.

Lâm Quốc Đông cũng nhìn về phía Tiêu Phúc, thận trọng hỏi: "Quản gia Tiêu, ông đi tìm đứa cháu rể vô dụng này của tôi rốt cuộc là vì chuyện gì thế?"

“Vì chuyện gì ấy hả?”

“Ha ha, không ngờ đấy, ông thật sự cũng không biết chuyện này sao?”

Tiêu Phúc cười khẩy, vẻ mặt khinh thường hỏi.

“À ừm... Tôi không biết!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Lâm Quốc Đống vội vàng lắc đầu.

"Hừ, đứa cháu rể này của nhà ông đúng là ăn gan hùm mật gấu đấy!”

Tiêu Phúc hừ lạnh một tiếng, sau đó sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói: "Nó đã giết chết cậu chủ của nhà bọn ta!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play