Diệp Thu đi đến bên cạnh Lạc Y Y, thản nhiên nói: “Dẫn đường đi, mong là cô sẽ không để tôi thất vọng!”

“Tôi… Tôi biết rồi!”

Lạc Y Y gật đầu, sau đó vội đi về phía toà nhà kiểu cũ kia.

Diệp Thu, Âu Dương Hạo và cả Đỗ Nguyên Lương đều theo sát phía sau… Đây là một toà nhà kiểu cũ được xây dựng vào những năm 70.

Bên trong cũ nát tan hoang, hơn nữa còn không có thang máy.

Cả bảy tầng đều là thang bộ.

Tuy hành lang trong toà nhà cũ thường có đèn cảm ứng âm thanh.

Nhưng vì nhiều năm không tu sửa.

Nên những chiếc đèn này rất tù mù, có cái thậm chí còn nhấp nháy lên hồi, còn chẳng bằng không có cho xong.

Dù sao chúng cũng góp phần khiến bầu không khí của cả dãy hành lang này càng thêm kinh dị.

Giống như những thước phim trong phim kinh dị ấy.

Nhưng đám người Diệp Thu đều không phải người bình thường, đối với bọn họ, tất nhiên vụ đèn cảm ứng nhấp nháy liên tục này chẳng nhằm nhò gì hết.

Rất nhanh.

Bọn họ đã tới cửa căn phòng nằm trên tầng cao nhất.

Lạc Y Y lấy chìa khoá từ trong túi ra.

Thấy thế.

Diệp Thu cũng nghi ngờ hỏi: “Đây là nhà cô à?”

“Coi như là thế đi!”

Lạc Y Y ngượng ngùng cười, sau đó bước lên đẩy cửa ra.

Ánh đèn màu vàng cam hắt ra từ trong phòng, hắt lên dãy hành lang tù mù.

“Chị Y Y, chị về rồi ạ?”

Một giọng nói non nớt dễ nghe truyền ra từ trong phòng.

Nghe thấy giọng nói này.

Lạc Y Y vội dùng giọng điệu dịu dàng trả lời: “Là chị!”

Lạc Y Y vừa nói xong.

Ngay sau đó, một bóng người nhỏ nhắn chạy từ trong phòng ra.

Đó là một cô bé rất dễ thương, buộc tóc hai bên, trông tầm khoảng bốn đến năm tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính hồng hào.

Chỉ là, bên mắt phải của cô bé lại quấn băng.

Trông có vẻ như đã từng bị thương, hoặc là có bệnh gì đó về mắt.

Sau khi nhìn thấy Lạc Y Y.

Cô bé hiển nhiên rất vui sướng, bé lập tức nhào vào lòng Lạc Y Y.

“Tiểu Phương, có nhớ chị không nào!”

Lạc Y Y ngồi xổm xuống, xoa đầu cô bé, dịu dàng hỏi.

“Nhớ ạ, nhớ lắm luôn ấy!”

Cô bé tên Tiểu Phương vội vàng gật đầu, chu môi nói.

“Thế em có đốc thúc các bạn làm bài tập nghiêm túc không thế?”

Lạc Y Y cười hỏi.

“Đương nhiên là có rồi, các bạn đều rất ngoan, đều đang nghiêm túc làm bài tập ạ!”

Tiểu Phương vội gật đầu.

“Ngoan quá, để thưởng cho các em, lát nữa chị sẽ dẫn mấy đứa đi ăn đồ ngon nhé!”

Lạc Y Y xoa đầu Tiểu Phương, cười nói.

“Ấu dè, chị Y Y là nhất, em đi thông báo tin tức tốt này với các bạn luôn đây!”

Tiểu Phương nhảy nhỏ reo mừng nói.

Sau đó, cô bé lập tức quay người chạy vào trong phòng.

“Chạy chậm thôi!”

Lạc Y Y không yên tâm nhắc nhở.

Sau đó, cô ta đứng dậy, quay lại nhìn Diệp Thu.

“Cô bé đó là ai?”

Diệp Thu nhíu mày, thắc mắc hỏi.

“Anh Diệp, nói chuyện ở bên ngoài không tiện, chúng ta vào trong rồi từ từ nói đi!”

Lạc Y Y cười lấy lòng nói.

Diệp Thu gật đầu, sau đó đi vào trong phòng cùng Lạc Y Y.

Không thể không nói.

So với bên ngoài ánh sáng mù mờ và cũ nát.

Trong phòng lại được dọn dẹp rất gọn gàng sạch sẽ.

Tuy không có nhiều đồ dùng gì.

Nhưng nơi này cũng khá lớn.

Hẳn đây là một căn phòng gồm ba phòng ngủ và một phòng khách.

Trong các kiểu phòng ốc cũ, căn phòng này đã được xem như kiểu nhà tương đối lớn rồi.

Đương nhiên.

Những điều này đều không phải trọng điểm.

Hơn nữa, sau khi ba người Diệp Thu vào trong phòng mới phát hiện.

Vậy mà lại có một đám trẻ ngồi bò xung quanh bàn trà trong phòng khách, nam có mà nữ cũng có, tuổi tác đều tầm cỡ cô bé Tiểu Phương kia.

Sau khi thấy ba người Diệp Thu đi vào, đám nhóc cũng đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn ba người.

Diệp Thu đếm kỹ càng rồi tổng kết, ở đây có ít nhất là hơn mười đứa trẻ.

Hơn nữa, đám nhóc này cũng giống như Tiểu Phương, một là cánh tay được băng bó, hai là phần chân bó thạch cao, không thì cũng là tai hoặc mũi có hình dạng bất bình thường.

Tóm lại, đám nhóc này đều mắc bệnh hoặc bị tật gì đó.

Thấy cảnh này.

Diệp Thu và cả Âu Dương Hạo lẫn Đỗ Nguyên Lương.

Ba người đều sững sờ, trong ánh mắt chứa đầy sự khó hiểu,

Hiển nhiên, bọn họ tạm thời không hiểu tình huống này rốt cuộc là như thế nào.

Đúng lúc này.

Cô bé Tiểu Phương chạy ra đón Lạc Y Y lúc nãy bưng ba cốc nước sôi đi tới, đưa cho ba người Diệp Thu, mỉm cười nói: “Ba anh trai ơi, em mời các anh uống nước!”

Ba người Diệp Thu nhìn nhau, họ đều nhìn ra sự kinh ngạc trong ánh mắt người còn lại.

Cô nhóc này ngoan thật đấy.

Vừa rồi rõ ràng Lạc Y Y chưa hề dặn dò cái này.

Nhưng sau khi quay về phòng, cô bé lại lấy cốc rót nước cho ba người Diệp Thu trước tiên.

Không thể không nói.

Cô bé này thật sự quá hiểu chuyện.

“Cảm ơn em nhé!”

Ba người Diệp Thu mỉm cười nhận lấy cốc nước.

Tiểu Phương thấy thế thì vui lắm, cô bé quay lại nhìn Lạc Y Y, cười sung sướng nói: “Chị Y Y ơi, em rót nước cho khách xong rồi, em đi làm bài tập tiếp đây!”

“Ừ, Tiểu Phương ngoan quá, đi làm bài tập đi!”

Lạc Y Y đưa tay xoa đầu Tiêu Phương, dịu dàng nói.

Lúc này, Tiểu Phương mới tung tăng chạy về phía bàn trà.

Thấy thế.

Diệp Thu cũng quay sang nhìn Lạc Y Y, có phần tò mò hỏi: “Cô bé này rốt cuộc là ai thế?”

“Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã hiểu chuyện như thế rồi!”

“Con bé rất ngoan đúng không?”

“Nhưng bố mẹ em ấy lại nhẫn tâm vứt bỏ con bé!”

Lạc Y Y lắc đầu, cười buồn nói.

“Sao?”

Ba người Diệp Thu đều sững sờ.

Hiển nhiên, đằng sau đó có một câu chuyện riêng! “Rốt cuộc chuyện là thế nào?”

Diệp Thu nhíu mày, khó hiểu hỏi.

“Hầy!”

Lạc Y Y thở dài, quay sang nhìn Tiểu Phương, giọng điệu pha lẫn sự đau lòng nói: “Mắt phải của Tiểu Phương có tật bẩm sinh, rất khó chữa khỏi, cần một khoản phí chữa trị rất lớn, có thể xem như một cái động không đáy, mà nếu để kệ không chữa trị, cái tật ở mắt đấy sẽ lan rộng ra, dần dần ảnh hưởng đến mắt trái, khiến cho con bé có thể bị mù cả hai mắt!”

“Bố mẹ cô bé có lẽ cũng biết rõ điều này, nên đã vứt cô bé lại trước cổng bệnh viện, không cần cô bé nữa, lúc đó tôi tình cờ gặp được cô bé, không đành lòng thấy cô bé ngồi trên mặt đất lạnh lẽo khóc nức nở nên mới dẫn cô bé về, và cô bé cũng là đứa trẻ đầu tiên tôi nhận nuôi.”

“Nhận nuôi?”

Ba người Diệp Thu đều sửng sốt.

“Phải, là nhận nuôi!”

Lạc Y Y gật đầu, sau đó chỉ vào đám trẻ kia, vẻ mặt đau lòng nói: “Các anh nhìn đám trẻ này đi, các em ấy đều có bệnh tật bẩm sinh, bị người nhà bỏ rơi, còn có vài em vì bố mẹ không muốn chịu trách nhiệm nên vứt luôn các em ấy ở đầu đường, sau khi tôi gặp được, tôi đều dẫn các em ấy về nhà!”

“Có lẽ là vì sợ hãi sẽ bị bỏ rơi lần nữa nên các em ấy đều hiểu chuyện từ rất sớm, nhất là Tiểu Phương, lúc tôi không có nhà, cô bé vẫn luôn giúp tôi chăm sóc cả đại gia đình này!”

Ba người Diệp Thu nhất thời không biết nên nói cái gì.

Có thể nói, lúc này trong lòng cả ba người đều cảm thấy chấn động.

Đúng, chính là chấn động.

Lạc Y Y, một cô gái xinh đẹp mới chỉ hơn hai mươi tuổi đầu.

Vào thời điểm cô còn là một đứa trẻ.

Vào độ tuổi vốn nên hưởng thụ cuộc sống.

Cô lại nhận nuôi một lúc mười mấy đứa nhóc và chăm sóc chúng, yêu thương đùm bọc chúng, cho chúng một mái nhà.

Tất cả những điều này đều là dưới tình huống cô hi sinh bản thân mình.

Cô dùng đôi vai mềm mại của mình gánh vác phần trách nhiệm vô cùng nặng nề, hơn nữa phần trách nhiệm này vốn không hề thuộc về cô.

Phải nói rằng, hành động này thật sự rất vĩ đại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play