“Ôi chao, là ai kéo khóa quần không tốt nên để mày lộ ra ngoài thế này? Mắc mớ gì tới mày hả, còn dám nói pháp luật với ông đây nữa chứ?"

Người đàn ông cao to kia khinh thường liếc nhìn Diệp Thu, vô cùng ngạo mạn nói: “Ông đây nói cho mày biết, ở nơi này, ông đây chính là pháp luật, ông đây chính là trời, biết chưa? Không muốn chết thì cút qua một bên cho ông, nếu không, ông đây sẽ đấm chết mày!"

"Bất chấp lý lẽ mà!"

Diệp Thu lắc đầu, vẻ mặt đầy sự chán ghét.

"Con mẹ nó mày nói ai? Ông đây bảo mày cút, mà mày lại không cút sao? Định ra vẻ trước mặt ông đây đúng không? Đúng là tự tìm đường chết mà!" . Đọc‎ t𝗋uyệ𝐧‎ hay‎ tại‎ ==‎ 𝙏R𝑼𝑀𝙏R𝑼Y‎ Ệ𝗡.V𝗡‎ ==

Tên cao to kia trợn mắt nhìn Diệp Thu, mặt đầy khinh miệt nói.

Dứt lời, anh ta trực tiếp dùng tay phải đưa ra một quả đấm, đánh mạnh về phía Diệp Thu.

Hàn Tiêu Tiêu đứng ở một bên thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt biến đổi, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: "Diệp Thu, cẩn thận!"

Tuy vậy.

Diệp Thu vẫn đứng tại chỗ, bất động, trên mặt không có chút gợn sóng nào cả.

Nhìn cú đấm của người đàn ông cao to kia sắp chạm vào người anh.

Khóe miệng của anh ta nhếch lên nụ cười coi thường, thầm nghĩ: Đi chết đi, đồ ngu xuẩn!

Mà ngay tại lúc này.

Diệp Thu bình tĩnh không vội vàng nâng tay phải lên, dễ dàng bắt lấy quả đấm hung bạo của tên kia.

Điều này khiến cho cú đấm vốn uy lực của anh ta nhất thời dừng lại, bị Diệp Thu nắm chắc trong tay, không thể nào nhúc nhích.

Gương mặt của anh ta biến đổi, vội vàng cố gắng để thoát ra.

Tuy nhiên, cho dù anh ta dùng toàn bộ sức lực của cơ thể.

Quả đấm kia vẫn bị Diệp Thu nắm chắc trong tay, không hề nhúc nhích chút nào, giống như bị một cái kềm sắt lớn kẹp chặt lại vậy.

Trong chốc lát.

Khuôn mặt người đàn ông cao to kia bỗng trở nên khó coi vô cùng, giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Thu, hằng học nói: "Tên nhóc thối, mày có buông tao ra mau không, nếu mày còn không thả ra, ông nội ta đây..."

Tuy nhiên.

Lời nói của anh ta còn chưa kết thúc.

Tay phải của Diệp Thu đột ngột tăng lực.

"Rắc rắc!"

Âm thanh xương vỡ vụn truyền đến.

"A!"

Ngay sau đó là tiếng hét thảm thiết của anh ta giống như lợn bị cắt tiết vậy.

Vào giờ phút này.

Sắc mặt của tên đàn ông kia muốn có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu, toàn bộ các đường nét trên khuôn mặt đều vặn vẹo, xoắn lại một chỗ, gân xanh trên trán cũng lộ ra.

Anh ta thực sự đau quá.

Bởi vì lực bóp vừa rồi của Diệp Thu, đã bẻ gãy năm ngón tay phải của anh ta.

Như người xưa vẫn nói.

Mười ngón tay liền với trái tim.

Loại đau đớn xương ngón tay gãy lìa này, đừng hỏi đau cỡ nào.

Cho dù một người đàn ông cao lớn thô kệch như anh ta, lúc này cũng phải đau đến rơi nước mắt.

"Nói xin lỗi!"

Diệp Thu nhìn anh ta, mặt không cảm xúc, nhẹ giọng nói.

"Mày... mày nói cái gì hả?"

Người đàn ông cao to kia dán mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, vô cùng tức giận gầm lên.

"Tôi yêu cầu anh phải xin lỗi cô gái này, hơn nữa còn phải bồi thường đầy đủ. Đây là lựa chọn duy nhất của anh bây giờ, nếu không, tôi sẽ lấy bóp vụn xương cốt của anh giống như vừa rồi vậy!"

Diệp Thu nhàn nhạt nói.

Mặc dù giọng điệu của anh rất bình thản, nhưng lại không hề cho phép người khác cảm thấy nghi ngờ.

Người đàn ông kia nghe thấy vậy, cảm thấy da đầu tê dại, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Bởi vì những gì Diệp Thu nói, anh ta nghe qua đã cảm thấy lạnh run cả người, huống chi là tự mình trải nghiệm.

Anh ta cũng không có dũng khí đó.

Nhưng mà.

Người đàn ông to cao kia đã quen thói coi trời bằng vung.

Để cho anh ta cúi đầu nhận lỗi, anh ta đương nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện.

Nghiến răng nghiến lợi.

Anh ta giơ tay trái của mình lên, dùng ngón trỏ chọc vào ngực của Diệp Thu, hung ác nói: “Nhóc con, mày có biết mày đang làm gì không? Hử? Mày có biết nơi này là nơi nào không? Thôn Vương gia đấy! Nơi này là địa bàn của tao, nếu mày còn dám đắc tội với tao, mày có tin tao để cho mày cả đời phải ở lại chỗ này không hả?"

"Anh đang uy hiếp tôi sao?"

Diệp Thu hơi nhếch khóe miệng, mặt đầy vẻ bông đùa hỏi.

"Đây không phải là một lời uy hiếp, chẳng qua chỉ là một lời nhắc nhở thôi!"

Anh ta cười lạnh, sau đó chỉ tay về phía những ngôi mộ gồ lên trên cánh đồng lúa mì cách đó không xa, lạnh lùng nói: “Thấy những thứ kia không? Ở đây, cho dù tao có sai người giết mày, sau đó tùy tiện đào một cái hố chôn mày trong đó cũng không ai biết đâu. Cho nên tao khuyên mày tốt nhất nên biết điều một chút, mau quỳ xuống xin lỗi tao đi, sau đó tự phế bỏ hai tay của mày, như vậy có lẽ mày còn có một con đường sống đấy!"

"Nếu không thì sao?"

Diệp Thu mặt đầy hài hước hỏi.

"Nếu không thì?"

Khuôn mặt người đàn ông cao to kia đột nhiên sa sầm lại, mặt đầy phách lối: "Mày sẽ chết rất thảm!"

"Ồ, phải không?"

Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên.

Ngay sau đó anh không nói hai lời, tiếp tục tăng lực ở bàn tay đang nắm lấy quả đấm của anh ta.

Ban đầu, chỉ có năm ngón tay của anh ta bị bẻ gãy.

Sau khi Diệp Thu tăng thêm lực, xương cốt của anh ta suýt nữa cũng bị nhát bấy hết cả rồi.

Những mảnh vụn xương trắng xuyên qua da, chảy rất nhiều máu.

"A!"

Anh ta đau đớn hét lên.

Cơn đau còn dữ dội hơn cả lúc trước, anh thực sự không thể chịu nổi nữa.

Cuối cùng, đau đến mức đứng cũng không vững.

"Ầm" một tiếng, ngay tại chỗ quỳ gối trước mặt Diệp Thu.

Mà sắc mặt của anh ta vào lúc này, cũng khó coi không kém.

Anh ta biết.

Lần này, tay phải của anh ta coi như hoàn toàn bị phế bỏ rồi.

Ngay cả xương cũng bị bóp nát bấy.

Cho dù có là một bác sĩ giỏi đến cỡ nào, cũng không thể nối lại nổi.

Chỉ có thể cắt cụt thôi!

Trong chốc lát.

Đừng nói đến anh ta có bao nhiêu tuyệt vọng cùng tức giận.

Anh ta trợn mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, vừa định bò dậy từ dưới đất, rống lên với Diệp Thu.

Thì ngay lúc này.

Ba người của tiểu đội Thiên Võng ở xe phía sau cũng phát hiện ra tình huống ở đây, nhanh chóng dừng xe lại ven đường, chạy đến.

"Anh Diệp, sao vậy?"

Bạo Long nhìn Diệp Thu, mặt đầy quan tâm hỏi.

Hàn Tiêu Tiêu nhanh chóng nói với Bạo Long chuyện vừa xảy ra.

Nghe xong lời của Hàn Tiêu Tiêu.

Ánh mắt của ba người họ nhìn về phía người đàn ông kia cũng đột nhiên trở nên không thân thiện.

Rõ ràng, bọn họ không thể ngờ rằng, trên đời này lại có người phách lối, không biết lý lẽ như vậy.

"Mẹ kiếp, anh Phì đây không ưa nhất là loại người này, anh Diệp, anh nghỉ ngơi trước đi, để em tới. Để em dùng cân nặng của mình đè chết anh ta!"

Phì Miêu vừa nói vừa vén tay áo lên bước về phía tên cao to kia.

"Tôi cũng tới!"

Hồng Khổng Tước cũng nóng nảy xông tới.

Nếu không phải có Bạo Long ngăn cản họ lại.

Đoán chừng anh ta sẽ phải chịu đòn một lần nữa.

Nhìn thấy đối phương như vậy.

Tên cao to kia cũng biết, bên kia có nhiều người, dưới tình huống này, nếu tiếp tục cố chấp, nhất định sẽ bị thua thiệt, phải đưa cứu binh tới thôi!

Nghĩ đến đây.

Con ngươi của tên cao to kia đảo quanh, nhất thời nảy ra một kế hoạch.

Điều này làm cho mắt anh ta lóe lên vẻ ranh mãnh, nhanh chóng nhìn về phía Diệp Thu, dùng giọng điệu thương lượng để nói: "Người anh em, mong anh nương tay, tôi cảm thấy chúng ta có thể nói chuyện một chút!"

"Ồ? Nghĩ thông suốt rồi sao?"

Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, mặt đầy vẻ bông đùa hỏi.

"Nghĩ thông suốt, đã sớm nghĩ thông suốt rồi. Chuyện này là tôi làm không đúng, tôi cảm thấy tôi nên nói lời xin lỗi!"

Tên cao to kia vội vàng gật đầu, cười gượng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play