“Năm trăm người phải không? Tốt lắm, lần này tôi cũng huy động năm mươi tay đấm cao cấp đã trải qua đợt đào tạo ma quỷ từ nhà họ Tiêu chúng tôi đến. Họ đã được bố trí ở tất cả các ngóc ngách của nhà xưởng này, lúc nào cũng có thể nhận mệnh lệnh! "

Tiêu Thần cười lạnh nói.

Nghe thấy những lời này, Hàn Dương vô thức liếc nhìn những góc khuất của khu nhà xưởng.

Ông ta phát hiện ở mọi ngóc ngách đều có một bóng người vô cùng to lớn đang đứng.

Cơ thể đó phải khỏe như bò rừng, toàn thân họ đều bao phủ bởi cơ bắp cuồn cuộn, khí thế đáng sợ.

Hàn Dương chỉ nhìn lướt qua thôi mà trong lòng không khỏi hoảng sợ, ông ta cảm thấy áp lực chưa từng có từ những người đó.

Bởi vì những cơ thể to lớn này thực sự quá mạnh mẽ rồi.

Chỉ riêng cái khí thế đó đã không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được.

Quả nhiên không hổ là những tay đấm cao cấp được nhà họ Tiêu dày công bồi dưỡng.

Với thực lực này, e rằng một người có thể đánh được hai mươi người khác, mà chắc cũng chỉ như là đang chơi đùa thế thôi.

Điều này làm cho ánh mắt Hàn Dương nhìn Tiêu Thần thay đổi, trong nháy mắt ông ta càng thêm phần nể phục Tiêu Thần.

Hoàn cảnh gia đình giàu có của nhà họ Tiêu thật sự không phải thế lực bình thường nào có thể so sánh được! Chí ít giống như Bang Liệt Hỏa của ông ta thì hoàn toàn không phải là đối thủ của nhà họ Tiêu! Điều này cũng làm cho Hàn Dương bỗng nhiên cảm thấy may mắn trong lòng.

Cũng may ông ta ôm được đùi to lớn này của nhà họ Tiêu, thế này chẳng phải sau này ông ta có thể đi ngang ở Giang Bắc hay sao?

Cho dù là Vương Chu Thái của Giang Bắc, ông ta cũng không cần để vào mắt! Nghĩ đến điều này, Hàn Dương vội vàng nhìn về phía Tiêu Thần, nịnh nọt anh ta: "Cậu chủ Tiêu, người mà cậu đưa tới thực sự quá mạnh. Tôi sợ rằng cả năm trăm người của tôi cũng không bằng năm mươi người của cậu. Với tình hình này thì nhất định cái tên Diệp Thu kia chết chắc rồi!"

"Hừ, Diệp Thu chính là một tên rác rưởi vô dụng đến ở rể nhà người khác, ỷ vào bản thân có tí sức mạnh là đã không để tôi đây vào mắt, anh ta sẽ mãi mãi không biết rằng trên cái thế giới này, lai lịch quan trọng như thế nào, anh ta dám đắc tội với tôi, đó chính là quyết định ngu ngốc nhất mà anh ta đã từng làm trong cuộc đời của anh ta đấy!"

Tiêu Thần cười lạnh, vẻ mặt vô cùng khinh thường nói.

"Đúng vậy, cậu chủ Tiêu nói đúng! Đợi lát nữa cái tên Diệp Thu đó tới,chắc chắn sẽ hết hi vọng cho coi. Với kỹ năng mèo quào của cậu ta, tôi đoán rằng chỉ cần đám tay đấm mà cậu dẫn theo ra tay, cậu ta sẽ bị đánh đến què ngay lập tức!"

Hàn Dương vội vàng gật đầu, cười lấy lòng Tiêu Thần nói.

"Đó là điều chắc chắn!"

Tiêu Thần cười rất tự tin, sau đó nhìn Hàn Dương nói: "Để người của ông cũng chuẩn bị sẵn sàng đi, đợi lát nữa tôi muốn tất cả cùng xông ra, tôi muốn cái tên Diệp Thu kia thật sự cảm nhận được hai chữ tuyệt vọng!"

"Tôi hiểu rồi!"

Hàn Dương chế nhạo gật đầu.

"Bùm!"

Mà tại thời điểm này.

Bỗng nhiên có một tiếng động lớn đột ngột vang lên.

Cánh cổng của nhà xưởng ở trong tình trạng không tu sửa nhiều năm đã bị một chiếc xe màu trắng đâm vào phá hỏng, rồi bị mở ra từ bên ngoài.

Một số thành viên của Bang Liệt Hỏa đang làm nhiệm vụ canh cổng bị dọa tới mức hoảng sợ, ngay lập tức họ cầm cây gậy bóng chày trên tay và đập mạnh về phía chiếc xe, cố gắng ngăn chiếc xe lại.

Tuy nhiên, chiếc Minibus đó hoàn toàn không để ý đến những người này, nó trực tiếp tăng tốc, lao thẳng đến cửa trước của nhà xưởng, rồi dừng lại.

Cửa xe được mở ra, Diệp Thu nhảy ra khỏi xe.

Cảnh này khiến Tiêu Thần và Hàn Dương đang đứng trong nhà máy, nhìn mà giật mình.

Khi hai người nhìn rõ mặt người đến là ai, khóe miệng họ đều gợi lên một tia khinh thường!

Một nhóm lớn gồm các thành viên tinh nhuệ của Bang Liệt Hỏa lao lên từ hai phía và bao vây quanh Diệp Thu.

Đối mặt với một trận chiến lớn như vậy, Diệp Thu chẳng những không hề hoảng sợ, mặt anh không gợn sóng, lấy điếu thuốc từ trong túi ra, châm điếu thuốc rồi đưa vào trong miệng, chẳng coi ai ra gì mà hít vào rồi thổi ra một làn sương mù.

Nhìn thấy cảnh này, một ánh nhìn sắc bén lóe lên trong mắt những thành viên Bang Liệt Hỏa. Sau đó, ai đó đã nhấc vũ khí trong tay lên và chuẩn bị tấn công Diệp Thu.

"Để cho anh ta vào trước đi!"

Mà tại thời điểm này, Hàn Dương lại vẫy tay về phía ngoài nhà xưởng, mở miệng nói.

Nghe thấy những lời này, những thành viên của Bang Liệt Hỏa chỉ có thể thu tay lại, tản sang hai bên, nhường chỗ cho Diệp Thu đi.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Diệp Thu không nói nhiều, ngậm điếu thuốc trong miệng, mặt anh không cảm xúc đi về phía nhà xưởng.

Các thành viên của Bang Liệt Hỏa đi ngay bên cạnh Diệp Thu.

Chỉ cần Hàn Dương ra lệnh, bọn họ sẽ không do dự mà ra tay với Diệp Thu.

Cứ như vậy, dưới con mắt của một nhóm thành viên của Bang Liệt Hỏa, Diệp Thu đi đến trước mặt Tiêu Thần và Hàn Dương.

"Diệp Thu, không ngờ mày thật sự không sợ chết mà dám tới đây. Nếu mày đã dám tới, vậy thì coi như nể mặt phần can đảm này của mày, lát nữa,tao sẽ bớt hành hạ mày một chút!"

Hàn Dương nhìn Diệp Thu với vẻ mặt giễu cợt.

Trong mắt anh ta, Diệp Thu cũng chả khác gì so với người đã chết.

Diệp Thu ngậm điếu thuốc, liếc Hàn Dương một cái, khóe miệng cong lên: "Không ngờ chuyện này lại liên quan đến ông, còn nhớ lần trước tôi đã nói gì với ông không?"

"Đương nhiên nhớ rõ cậu nói gì với tôi, không phải cậu nói, cái gì mà nếu tôi còn dám khiêu khích cậu nữa, thì cậu sẽ hủy Bang Liệt Hỏa của tôi đúng không?"

Hàn Dương khinh thường nói.

"Ông vẫn còn nhớ, vậy thì cũng dễ dàng xử lý rồi, giờ tôi thông báo cho ông biết, từ nay về sau ở Giang Bắc sẽ không còn Bang Liệt Hỏa!"

Diệp Thu nhàn nhạt nói.

Giọng điệu của anh cứ như thể anh đang nói về một điều nhỏ nhặt vô cùng bình thường vậy.

Nghe xong những gì Diệp Thu nói.

Hàn Dương sửng sốt một chút, sau đó ông ta ngẩng đầu lên khinh thường cười lớn: “Ha ha ha, Diệp Thu. Cậu thật sự rất biết kể chuyện cười đấy, với tài ăn nói thế này, sao cậu không đi kể chuyện cười đi?

Còn nói cái gì mà Giang Bắc không có Bang Liệt Hỏa, sợ là cậu còn chưa hình dung được tình hình hiện tại của mình rồi?

Không ngại nói cho cậu biết, giây phút bước vào xưởng sửa chữa ô tô này, cậu đã bị bao vây xung quanh, hôm nay là ngày chết của cậu đấy, còn nơi này là nghĩa địa của cậu, đã hiểu chưa? Còn dám uy hiếp tôi sao, tôi phỉ nhổ vào đấy! "

"Có vẻ như những gì xảy ra Câu Lạc bộ Hồng Hạc lần trước vẫn không khiến ông nhớ đời rồi. Lẽ nào được sống không tốt sao?"

Diệp Thu lắc đầu, khuôn mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.

"Diệp Thu, con mẹ nó! Bớt ở đó giả vờ đi! Lần trước tôi trở tay không kịp. Hôm nay, tôi sẽ cho cậu biết tuyệt vọng là gì. Cậu hãy chờ chết đi!"

Hàn Dương liếc Diệp Thu một cái, khinh thường nói.

"Được, tôi đợi ông!"

Diệp Thu mỉm cười gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Thần bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Tao đã tới rồi, Nam Nam đâu? Có thể thả cô bé được chưa? "

"Đừng có vội, Diệp Thu, trò chơi vừa mới bắt đầu, tại sao mày lại muốn kết thúc vội vàng như vậy chứ?"

Tiêu Thần cười lạnh, kiêu ngạo nói.

"Ồ? Mày muốn chơi như thế nào!"

Diệp Thu liếc mắt một cái, nhàn nhạt hỏi.

"Rất đơn giản thôi. Bây giờ, trước mắt mày có hai sự lựa chọn!"

Tiêu Thần nhếch khóe miệng, giễu cợt nói: "Lựa chọn đầu tiên này ý mà là mày lập tức quỳ xuống trước mặt tao, dập đầu với tao và cầu xin tao tha cho mày, sau đó tao sẽ đánh chết mày. Trong trường hợp này thì tao có thể đảm bảo là cái loại con hoang kia có thể sống mà quay về bên Triệu Mỹ Tuyết! "

"Còn lựa chọn thứ hai là gì?"

Diệp Thu nhàn nhạt hỏi.

"Wow! Loại thứ hai thì thú vị hơn nhiều đấy! Nếu có năng lực thì bây giờ mày hãy chống lại tao đi. Nếu như vậy, tao sẽ cho đàn em bóp chết cái loại con hoang đó, sau đó sẽ giết chết mày! Mày hãy nói cho tao biết là mày định lựa chọn cái nào đi?"

Tiêu Thần giễu cợt nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play