Đó là một thanh niên mặc quần áo hàng hiệu khoảng hai mươi lăm tuổi.

Trông anh ta rất đẹp trai, đeo một cặp kính vàng rất lịch thiệp.

Anh ta là kiểu người rất dễ được các cô gái yêu thích! Nhìn đi, Lâm Thanh Nhã và Diệp Thu nhìn nhau, cau lông mày lại rồi bọn họ cùng bước lên chào: "Mẹ!"

"Tiểu Nhã, con đến rồi à!"

Triệu Thư Đình vừa nhìn thấy Lâm Thanh Nhã đã vui mừng vươn tay kéo Lâm Thanh Nhã về phía mình.

Diệp Thu tỏ ra lễ phép, đang định chào hỏi Triệu Thư Đình.

"Anh đừng nói gì cả!"

Triệu Thư Đình nhìn Diệp Thu một cách khinh thường, sau đó lại nhìn người đàn ông đẹp trai bên cạnh mình, cười nói: " Tiểu Ngu à, đây là con gái tôi, hai người làm quen nhau đi!"

Người đàn ông đẹp trai gật đầu, sau đó đi lên đằng trước nhìn Lâm Thanh Nhã lịch sự chào hỏi: "Xin chào, tôi là Ngu Tử Diệp. Từ lâu tôi đã nghe nói con gái của dì Triệu đẹp như thiên thần, hôm nay được nhìn thấy cô, thật sự cô làm tôi rất ngạc nhiên!"

"Anh Ngu quá khen rồi!" Lâm Thanh Nhã điềm đạm nói.

Điều này làm cho Ngu Tử Diệp sửng sốt.

Nếu một người phụ nữ bình thường được khen ngợi như thế, chắc chắn cô đã vui như hoa rồi.

Nhưng Lâm Thanh Nhã lại bình tĩnh như vậy.

Điều này làm anh ta rất ngạc nhiên.

Lâm Thanh Nhã càng thờ ơ với anh ta bao nhiêu, anh ta lại càng có hứng thú với cô hơn! Triệu Thư Đình thấy Lâm Thanh Nhã thờ ơ như vậy, bà ta có chút gấp gáp, vội vàng nói: " Tiểu Nhã à, con cũng tự giới thiệu với Tiểu Ngu đi!"

"Mẹ à, hôm qua ở nhà mẹ đã hứa với con rằng hôm nay không phải đi xem mắt mà!"

Lâm Thanh Nhã nhíu mày, có chút bất mãn nói.

"Ôi, cái con nhỏ này, hôm nay thật sự không phải buổi xem mắt!"

Triệu Thư Đình vội vàng xua tay, sau đó chỉ vào Ngu Tử Diệp giải thích: "Không phải mẹ nghe nói con thích tác phẩm của Murphy Los sao, còn rất muốn tận mắt nhìn thấy đại sư Murphy Los nữa!"

“Con có biết ba của Tiểu Ngu là ai không? Đó là Ngu Hồng Xương, là đại sư hội họa nổi tiếng của Họa Hạ chúng ta! Hơn nữa, đại sư Ngu là đại đệ tử của Murphy Los, quan hệ giữa họ rất thân thiết nên mẹ mới giới thiệu để các con quen biết nhau!”

"Người ta đã nói rồi, nếu không có chuyện gì thì hôm nay tôi có thể dẫn dì đi gặp đại sư Murphy Los!"

Nghe được những lời này.

Lâm Thanh Nhã và Diệp Thu đều sửng sốt.

Lúc này, trong mắt của Diệp Thu có chút kỳ lạ.

Chẳng trách anh lại thấy người này quen thuộc như vậy.

Hóa ra đó là con trai của Ngu Hồng Xương.

Không ngờ mẹ vợ lại tìm được anh ta đến đây.

Xem ra chuyện này là làm theo sở thích của Lâm Thanh Nhã! Có chút thú vị đó! Nghĩ đến đây, khóe miệng của Diệp Thu nở nụ cười.

"Có thật như vậy không?" Lâm Thanh Nhã cau mày nghi ngờ hỏi.

"Đương nhiên rồi!"

Ngu Tử Diệp vội vàng gật đầu cười nói: "Dì Triệu cũng nhờ người tài mới liên hệ được với tôi. Khi tôi biết được có người đam mê các tác phẩm của đại sư Murphy Los, tôi đã quyết định bất kể thế nào cũng phải giúp cô thực hiện ước mơ của mình. Hôm nay có đại sư Murphy Los và ba tôi ở đây, đợi buổi triển lãm kết thúc, tôi sẽ vào chào họ. Nếu thuận lợi, tôi có thể dẫn cô đến gặp đại sư Murphy Los, giúp cô thực hiện ước mơ của mình! "

"Vậy thì làm phiền anh rồi!"

Sau khi nghe được những lời này, sắc mặt Lâm Thanh Nhã tốt hơn rất nhiều.

"Không phiền chút nào cả, tôi rất vinh dự khi được phục vụ một cô gái xinh đẹp như cô Lâm đây!" Ngu Tử Diệp xua tay cười nói.

"Thế nào Tiểu Nhã, mẹ có nói dối con không?" Triệu Thư Đình cười đáp.

"Xin lỗi mẹ, vừa nãy con hiểu lầm mẹ rồi!" Mặt Lâm Thanh Nhã hối hận nói.

"Không sao đâu, ai bảo con là con gái cưng của mẹ chứ!"

Triệu Thư Đình hào phóng xua tay, sau đó nhìn sang Ngu Tử Diệp và Lâm Thanh Nhã nói: “Đi thôi, Tiểu Ngu, Tiểu Nhã, vào trong cùng nhau thưởng thức tác phẩm của đại sư Murphy Los rồi hãy nói chuyện tiếp!

Về phần Diệp Thu, bà ta trực tiếp bỏ qua anh, coi như anh không tồn tại.

Là bà ta cố ý. Hôm nay bà ta gọi Diệp Thu đến là muốn lợi dụng triển lãm nghệ thuật cao cấp cùng với sự trợ giúp của Ngu Tử Diệp, một người thanh niên xuất sắc, đánh mạnh vào lòng tự trọng của Diệp Thu. Để Diệp Thu nhận ra khoảng cách giữa mình và xã hội thượng lưu mà cảm thấy xấu hổ.

Đây mới là mục đích thực sự của bà ta.

"Dì tốt quá!" Ngu Tử Diệp gật đầu cười.

Dường như anh ta nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại nhìn Diệp Thu, đưa tay móc túi lấy ra chìa khóa xe Porsche, rồi từ trong ví móc ra hai tờ tiền một trăm đồng nhân dân tệ đưa cho Diệp Thu, nhàn nhạt nói.: "Đây là chìa khóa xe của tôi. Xe của tôi vẫn để bên đường, chưa được đỗ đúng cách. Anh có thể giúp tôi đỗ lại xe không? Hai trăm này là tiền boa cho anh!"

"Tôi không hiểu ý của anh!" Diệp Thu híp mắt, nhẹ nhàng nói.

“Không phải anh là tài xế của cô Lâm sao? Giúp tôi đỗ xe là quá đáng với anh hả?" Khóe miệng của Ngu Tử Diệp nở nụ cười giễu cợt nói.

Triệu Thư Đình nhìn thấy cảnh này, trong mắt bà ta hiện lên vẻ châm chọc.

Đương nhiên, đây là những gì mà bà ta chỉ dẫn!

"Tài xế ư?" Diệp Thu cau mày.

Sau đó anh quay đầu lại nhìn vẻ mặt đắc ý của Triệu Thư Đình bên thì lập tức hiểu ra chiêu trò của bà ta.

Nếu là người bình thường, nhất định lúc này sẽ có ánh mắt lo lắng, vội vàng giải thích thân phận của mình.

Còn Ngu Tử Diệp và Triệu Thư Đình lại ở đây chờ đợi Diệp Thu.

Chỉ cần Diệp Thu dám mở miệng giải thích.

Nhất định bọn họ sẽ kết hợp lại hạ thấp Diệp Thu xuống.

Đây là kế hoạch mà họ đã chuẩn bị từ trước.

Tuy nhiên, điều mà cả hai không ngờ tới là.

Diệp Thu chẳng những không hoảng sợ chút nào, thậm chí còn không có dự định giải thích.

Khóe miệng anh hơi cong lên, nhân lúc Lâm Thanh Nhã không phòng bị, anh trực tiếp đưa tay nắm lấy chiếc eo thon mềm mại của cô ôm vào trong lòng.

Cảnh tượng này, không chỉ bản thân Lâm Thanh Nhã, mà Triệu Thư Đình và Ngu Tử Diệp cũng sửng sốt.

Tất nhiên hành vi của Diệp Thu có phần nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

"Vợ à, hình như mẹ của chúng ta quên nói với anh Ngu để anh ta coi anh như tài xế, bây giờ em giúp anh giới thiệu ngay đi!"

Diệp Thu yên lặng nhìn Lâm Thanh Nhã đang trong tay mình, vẻ mặt anh dịu dàng nói.

Mà tay phải của anh không kiêng dè gì bóp lấy vòng eo nhỏ của Lâm Thanh Nhã.

Cơ hội tuyệt vời như vậy anh không thể không tận dụng nó!

Chỉ một lúc sau.

Khuôn mặt của Lâm Thanh Nhã đã đỏ lên giống như quả táo.

Cô chưa từng tiếp xúc thân mật với Diệp Thu như vậy, nói gì đến việc lại ôm nhau trước mặt người ngoài thế này.

Lúc Diệp Thu nói, hơi nóng phả vào mặt cô.

Mà tay phải của Diệp Thu vẫn không thành thật, không ngừng mò mẫm ôm lấy eo cô.

Điều này khiến cô cảm thấy cơ thể mình như bị điện giật, tê dại đi.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ xấu hổ chết mất! Lâm Thanh Nhã tức giận lườm Diệp Thu như muốn nói về nhà cô sẽ tính sổ với anh.

Cô lập tức giải thích với Ngu Tử Diệp: "Anh Ngu, đây là chồng tôi Diệp Thu, anh ấy không phải tài xế!"

Lời nói vừa dứt.

Sắc mặt của Triệu Thư Đình và Ngu Tử Diệp đều thay đổi.

Vì đây là lời Lâm Thanh Nhã nói nên kế hoạch ban đầu mà bọn họ chuẩn bị tất nhiên bị thất bại.

"Vậy thật xin lỗi, đã mạo phạm anh rồi!"

Ngu Tử Diệp lập tức giả bộ hối lỗi, sau đó anh ta nhìn Diệp Thu cười hỏi: "Tôi nghĩ anh Diệp cũng trạc tuổi tôi, thiết nghĩ tuổi trẻ hứa hẹn, không biết bây giờ anh Diệp đang làm ở nơi cao nào rồi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play