Cảm nhận được ánh mắt của mẹ vợ, Diệp Thu chỉ biết lắc đầu nhưng anh cũng không thèm nói gì cả. Dù sao, thành kiến của Triệu Thư Đình đối với anh không phải là ngày một ngày hai có thể xóa hết được. Đây là một kiểu khinh thường từ trong xương tủy, cho dù anh có nói thế nào, làm thế nào cũng vô ích thôi. Trừ khi anh trực tiếp tiết lộ danh tính của mình, nhưng điều này sẽ không bao giờ xảy ra. Vì vậy, Diệp Thu vẫn sẽ tiếp tục nhẫn nhịn, chỉ cần Triệu Thư Đình không gây rối là được.

"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, không đến nỗi tệ như mẹ nói đâu. Mẹ có thể thử xem sao.”

Lâm Thanh Nhã cười, sau đó nhìn Diệp Thu và nói: "Diệp Thu, anh vào phòng bếp lấy cho mẹ một bát canh đi.” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================

Diệp Thu cũng sửng sốt khi nghe thấy những lời này, anh đã sớm hiểu được ý tốt của Lâm Thanh Nhã. Lâm Thanh Nhã muốn cho mẹ cô biết món canh đó ngon như thế nào, đồng thời cũng nâng cao vị trí của anh trong lòng mẹ cô. Mặc dù việc làm này là tốn công vô ích, nhưng Diệp Thu vẫn rất cảm động trước suy nghĩ của Lâm Thanh Nhã. Vì vậy anh cũng không phản bác lại mà vội vàng đi vào phòng bếp lấy ra một bát canh.

Lâm Thanh Nhã cầm lấy bát canh đưa tới cho Triệu Thư Đình và nói: "Mẹ, mẹ nếm thử đi, nó nhất định sẽ không tệ như mẹ nghĩ đâu."

"Mẹ không uống, con cầm đi, mẹ không muốn uống loại rác rưởi này, nhìn đã không muốn ăn rồi..." Trên mặt Triệu Thư Đình lộ ra vẻ chán ghét vô cùng.

Lâm Thanh Nhã nhân cơ hội đưa bát lên miệng bà ta và thuận thế bón cho bà ta một miếng. Triệu Thư Đình cũng chỉ có thể ăn một miếng trong tiềm thức.

Triệu Thư Đình vừa định nhổ nó xuống đất với ánh mắt ghê tởm, vừa chửi rủa vừa làm nhục Diệp Thu. Nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo, Triệu Thư Đình cảm thấy vô cùng sửng sốt, hai mắt bà ta đờ đẫn, vẻ chán ghét trên mặt cũng nhanh chóng biến mất. Nét mặt của bà ta về cơ bản là giống với biểu cảm của Lâm Thanh Nhã khi cô lần đầu tiên uống món canh này.

Sau một thời gian, Triệu Thư Đình rốt cục cũng yên tâm nói: "Thơm quá."

Đúng như dự đoán, không ai có thể cưỡng lại hương vị của món canh này, ngay cả Triệu Thư Đình cũng không ngoại lệ.

"Mẹ cảm thấy thế nào, Diệp Thu nấu cũng không tệ đúng không?" Lâm Thanh Nhã nhướng mày hỏi.

Bởi vì Diệp Thu luôn bị nhà họ Lâm coi thường, kể cả mẹ cô cũng coi thường anh. Nếu nói không quan tâm thì đúng là nói dối, không có người phụ nữ nào muốn chồng mình bị nói là đồ rác rưởi và bị mọi người coi thường cả.

Vào lúc này, món súp do Diệp Thu nấu dường như được Triệu Thư Đình đánh giá cao. Điều này khiến Lâm Thanh Nhã cảm thấy khá vui vẻ. Tuy nhiên, cô đã đánh giá thấp mức độ Triệu Thư Đình ghét bỏ Diệp Thu rồi.

“Vậy thì sao? Một người đàn ông chỉ biết nấu ăn ngon thì có ích gì? Đúng là không có một chút tiền đồ nào.” Triệu Thư Đình quay đầu lại nhìn Diệp Thu khinh thường nói. Dù món canh có ngon đến đâu thì bà ta vẫn khinh thường Diệp Thu mà thôi. Mặc dù bây giờ bà ta rất muốn uống thêm một ngụm nữa.

"Mẹ..." Lâm Thanh Nhã cau mày nói. Bởi vì kết quả này đối với sự tưởng tượng của cô có một chút khác biệt.

"Được rồi, đừng nhắc tới nữa, càng nói càng tức."

Triệu Thư Đình nhìn Diệp Thu bằng một cái nhìn dữ tợn sau đó lại nhìn về phía Lâm Thanh Nhã nói: "Hôm nay mẹ tới là có chuyện quan trọng muốn nói với con.”

"Có chuyện gì vậy ạ?" Lâm Thanh Nhã sững sờ một lúc xong mới bối rối nói.

"Ngồi xuống đây rồi nói." Triệu Thư Đình phất tay, sau đó trực tiếp đi tới ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Lâm Thanh Nhã nhanh chóng đặt chiếc bát trên tay xuống và đi theo.

Sau khi hai mẹ con ngồi trên ghế sô pha, Triệu Thư Đình mới lấy ra hai tấm vé ở trong túi Hermes đưa cho Lâm Thanh Nhã và cười nói: “Không phải con nói mình rất thích tác phẩm của bậc thầy hội họa Mạc Phỉ Lạc sao, mẹ nghe nói cậu ta đang tổ chức một buổi triển lãm cá nhân ở Giang Châu, vì vậy mẹ đã nhờ một người bạn lấy cho một ít vé tham gia triển lãm. Hai chiếc này là cho con, ngày mai con mang theo tên phế vật kia rồi chúng ta cùng đi."

"Diệp Thu cũng có phần ư?" Lâm Thanh Nhã sửng sốt nói. Diệp Thu ở một bên nghe nói bà ta còn lấy vé cho anh thì cũng có phần kinh ngạc.

"Đưa nó đi xem thế giới bên ngoài là được rồi, cả ngày không biết gì cả, mẹ không muốn người ngoài nói con gái mẹ lấy một tên bất tài.” Triệu Thư Đình nhìn Diệp Thu đang ở bên cạnh và chán ghét nói.

"Cảm ơn mẹ, mẹ thật tốt với con." Lâm Thanh Nhã vui vẻ nói. Theo cô đây có lẽ là sự chấp nhận của mẹ cô đối với Diệp Thu.

Cô lập tức quay đầu nhìn Diệp Thu nói: "Diệp Thu, anh còn không mau cảm ơn mẹ đi.”

Diệp Thu cau mày, anh luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Lần trước Triệu Thư Đình đột nhiên đối tốt với anh nhưng sau đó lại hãm hại anh. Lần này, bà ta còn lấy cho anh một vé tham dự triển lãm của Mạc Phỉ Lạc. Điều này nhất định sẽ không đơn giản như vậy.

Trong lòng Diệp Thu cũng tự giễu, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ rất cảm kích nói: "Cảm ơn mẹ, vé đắt như vậy mà mẹ vẫn lấy vé cho con.”

"Không cần, tôi là đang giữ thể diện cho con gái mình, điều này không liên quan gì đến anh.” Triệu Thư Đình lạnh lùng phất tay, trên mặt bà ta lộ ra vẻ ghét bỏ. Nhưng trong lòng bà ta lúc này lại không ngừng giễu cợt. Nếu không cho anh đi thì chẳng phải sẽ lãng phí hết những thứ mà bà ta sắp đặt sao? Bà ta không phải muốn cho anh mở rộng tầm hiểu biết mà là muốn anh mất mặt. Lần này, bà ta muốn chà đạp lòng tự trọng của anh. Sau đó anh sẽ không còn mặt mũi nào để trở về nhà họ Lâm nữa. Nghĩ đến điều này, bà ta cảm thấy vô cùng vui sướng. Trong mắt bà ta hiện lên một sự tự mãn, mặc dù bà ta đã che giấu rất kĩ nhưng vẫn bị Diệp Thu nhìn thấy.

Điều này càng khẳng định suy nghĩ của Diệp Thu. Tuy nhiên, Diệp Thu cũng không sợ hãi bất cứ điều gì, lần trước bà ta không ngừng vu oan cho anh, có thể lần này sẽ lại gây cho anh một chút phiền phức. Loại sự tình này cho dù muốn giải thích cũng khó. Và hơn thế nữa, Diệp Thu cũng không hề sợ hãi.

Lần này là ở nơi công cộng như triển lãm nghệ thuật, không biết bà ta còn muốn làm ra sự việc gì nữa.

Diệp Thu cầm lấy tấm vé và nói: “Mẹ, mẹ đưa hết vé cho chúng con rồi thì mẹ dùng bằng gì. Con nhớ rằng mẹ cũng rất thích tranh sơn dầu, không phải sao?”

Lâm Thanh Nhã cũng thắc mắc nhìn Triệu Thư Đình.

"Tôi vẫn còn vé, ngày mai tôi cũng đi. Hơn nữa, tôi dự định lúc đó sẽ giới thiệu một người cho cậu, cậu nhất định sẽ thích anh ta." Triệu Thư Đình cười nói.

Nghe thấy mẹ mình nói vậy sắc mặt Lâm Thanh Nhã lập tức thay đổi.

Cô vô thức liếc nhìn Diệp Thu bên cạnh, sau đó nhìn về phía Triệu Thư Đình, có phần không vui hỏi: "Lại là một buổi hẹn sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play