“Ha ha, năng lực sao? Có thể hù chết cậu đó!"

Vương Long ngạo nghễ nói.

Diệp Thu không nói gì, vẫy tay với Âu Dương Hạo đang ở bên cạnh.

Âu Dương Hạo lập tức hiểu ra ý tứ của Diệp Thu, đặt Mã Thiên Phóng đang trong tay xuống mặt đất, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, đưa cho Diệp Thu.

Diệp Thu nhận lấy điện thoại, nhanh chóng gọi điện thoại cho Lưu Viễn Chí, nói một vài lời với bên kia, sau đó bình tĩnh nói: "Đợi để viện trưởng đi ra một chút!”Nói xong Diệp Thu trực tiếp cúp điện thoại.

“Viện trưởng? Thằng nhãi này quen biết viện trưởng sao?"

Vẻ mặt của đội trưởng đội bảo vệ Vương Lực đột nhiên thay đổi, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Cắt, đừng nghe cậu ta nói linh tinh, viện trưởng là thân phận gì, chỉ là một tên khố rách áo ôm như cậu ta, mà có thể biết được viện trưởng sao? Đừng ồn ào nữa!”

Mã Thiên Phóng cong môi, vẻ mặt khinh thường nói.

"Đúng vậy, nếu muốn gặp mặt được ông viện trưởng, địa vị phải trên tôi. Địa vị của ông ấy ở Giang Châu này cũng cao hơn tôi rất nhiều. Ngay cả tôi bình thường thấy ông ấy cũng đều phải lễ phép, huống chi là tên nhóc đi xe van kém cỏi này, cậu ta có là gì chứ? Tôi thấy cậu ta hoàn toàn chỉ là đang giả vờ! ”

Phó viện trưởng Vương Long gật đầu, giễu cợt nói.

Mà ánh mắt ông ta nhìn Diệp Thu thậm chí còn có chút giống như nhìn một chú hề.

Ông ta thấy, Diệp Thu khoe khoang thực sự quá lố bịch và quá buồn cười rồi.

Ông ta thà tin rằng trên đời này có ma cũng sẽ không bao giờ tin rằng Diệp Thu, một con kiến kém cỏi lại có thể quen biết được viện trưởng của Ánh Dương! Đó là điều không thể! Tuy nhiên khi đối mặt với những lời lẽ khinh thường và mỉa mai của hai người kia, Diệp Thu chọn cách phớt lờ, sau khi trả lại điện thoại cho Âu Dương Hạo, anh đứng đó không nói gì.

Thấy vậy, Vương Long liếc mắt nhìn anh một cái, trong lòng càng thêm khinh bỉ Diệp Thu hơn.

Bởi vì những gì ông ta nói vừa rồi, ít nhiều cũng có chút thăm dò.

Nhưng bây giờ, có vẻ như Diệp Thu thậm chí còn không dám nói lại.

Điều này cho thấy Diệp Thu thực sự đang giả vờ, không hề tự tin chút nào.

Nếu không, nếu như ai đó có địa vị thực sự, chắc chắn sẽ tức giận, bị chế giễu như vậy, khẳng định là sẽ cãi lại.

Nghĩ đến đây khóe miệng Vương Long nhếch lên một nụ cười khinh bỉ, khinh thường nhìn Diệp Thu hỏi: "Thằng nhóc, hai người các cậu đã ngoan ngoãn giơ tay chịu trói chưa? Hay là để người của tôi giúp các cậu thả lỏng gân cốt trước, sau đó hai người quỳ xuống cầu xin tha thứ, các người chọn một trong hai đi!"

"Một phút đồng hồ!"

Diệp Thu nhẹ giọng nói.

Vương Long ngạc nhiên một chút, cau mày khó hiểu: "Một phút là sao?"

"Ông còn có một phút để quỳ xuống xin lỗi tôi, sau đó đi ra ngoài, như vậy thì tôi có thể quên chuyện này đi, nếu không ông sẽ hối hận đó!”

Diệp Thu nhẹ nhàng nói.

Lời này vừa nói ra, Vương Long, Mã Thiên Phóng và cả Vương Lực đều ngạc nhiên.

Sau đó, cả ba ngửa mặt lên trời cười phá lên.

Bao gồm cả vệ sĩ và nhân viên bảo vệ, tất cả đều khinh thường cười, ánh mắt nhìn Diệp Thu như đang nhìn một cái mắc áo ngốc nghếch.

Bởi vì những lời của Diệp Thu nói, đối với bọn họ mà nói, thật là quá lố bịch.

"Ha ha ha, thật là buồn cười chết tôi rồi. Tôi, Vương Long, ở Giang Châu nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy người nào ra vẻ như cậu đâu, như thế nào?

Một phút sau nếu tôi không dẫn người đi, cậu có thể làm gì phó viện trưởng tôi sao? Thật là buồn cười!” Vương Long khinh thường chế nhạo nói.

"Nhóc con, cậu đừng có mang da trâu ra mà thổi bong bóng chứ? Trường hợp mà cậu giả bộ đe dọa thì phiền cậu nhìn lại thực lực của mình xem, được không? Bán bánh mì dạo mà còn ở đây giả vờ đe dọa, tôi thấy cậu thật sự là không biết chữ chết viết như thế nào rồi!”

Mã Thiên Phóng mỉa mai nói.

Diệp Thu lắc đầu, không nói gì.

Anh đã cho họ cơ hội, chính là những người này không thức thời, cho nên không thể trách anh được.

“Được rồi, tôi còn có một chuyện muốn nói, tôi ở đây không phải để nói nhảm với ông!”

Vương Long liếc nhìn Diệp Thu một cái đầy khinh thường, sau đó trực tiếp ra lệnh cho vệ sĩ và bảo vệ: “Ra tay, đánh thật mạnh cho tôi!”

Lời vừa nói xong, đám vệ sĩ và nhân viên bảo vệ chuẩn bị ra tay với Diệp Thu và Âu Dương Hạo.

“Dừng lại, dừng lại nhanh!”

Mà đúng lúc này, một giọng nói già nua đột nhiên phát ra từ cô nhi viện.

Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy một ông lão mặc áo blouse trắng vội vàng chạy ra từ cô nhi viện.

Ông già tóc bạc trắng hình như khoảng chừng sáu mươi tuổi trở lên, sắc mặt rất tốt, mỗi cử chỉ hành động đều lộ ra khí chất không tầm thường.

Người này chính là viện trưởng của trại mồ côi Ánh Dương, Tôn Hoành! Ánh Dương có ba phó viện trưởng, nhưng chỉ có một viện trưởng duy nhất là Tôn Hoành.

Điều này có thể hình dung ra thân phận của ông ta trong Ánh Dương như thế nào.

Chẳng qua giờ phút này, khuôn mặt ông ta đầy lo lắng, ông ta cố gắng chạy hết sức, không dám chậm trễ một chút nào.

Bởi vì vừa rồi, ông ta nhận được một cuộc gọi từ Lưu Viễn Chí.

Lưu Viễn Chí nói với ông ta rằng Diệp Thu, người vừa quyên góp một triệu cho cô nhi viện cách đây không lâu, sắp bị người của Vương Long đánh ở cổng cô nhi viện.

Hơn nữa, Lưu Viễn Chí còn đặc biệt nói với ông ta rằng Diệp Thu là bạn quan trọng của ông ấy, nhất định phải đối xử thật tốt, nếu Diệp Thu mất một sợi tóc, ông ấy nhất định sẽ hỏi tội Tôn Hoành.

Vì có lời nói của Lưu Viễn Chí, Tôn Hoành không chậm trễ một chút nào.

Bỏ qua thân phận và địa vị của Lưu Viễn Chí ở Giang Châu.

Khi cô nhi viện Ánh Dương được xây dựng, Lưu Viễn Chí đã quyên góp một nửa số tiền.

Vì vậy, chỉ cần Lưu Viễn Chí nói một lời, thì chức viện trưởng này của ông ta cũng đừng mong giữ được! Vì vậy, sau khi cúp điện thoại của Lưu Viễn Chí, Tôn Hoành không nói lời nào vội vàng chạy đến cổng cô nhi viện.

Dọc đường đi ông ta cực kỳ lo lắng, đặc biệt là sau khi nhìn thấy cảnh tượng ở cổng bây giờ.

Nó làm cho sắc mặt ông ta thay đổi, không nói hai lời mà chạy thật nhanh đến không dám chậm trễ.

Nhìn Tôn Hoành đang vội vàng đi tới, Vương Long, Mã Thiên Phó, Vương Lực và đám bảo vệ đều ngạc nhiên.

“Viện trưởng, sao ông lại ở đây?”

Trên mặt Vương Long lập tức nở nụ cười nịnh nọt, chào hỏi Tôn Hoành.

“Chát!”

Không nói một lời, Tôn Hoành tát thẳng vào mặt Vương Long một cái, tức giận hét lên: “Vương Long à Vương Long, nhìn xem ông đã làm ra cái chuyện tốt gì đây!”

“Tôi làm sao?”

Vương Long bị ăn tát thì ngạc nhiên, lấy tay che mặt lại, ngây ngốc đứng một chỗ, vẻ mặt lơ mơ không hiểu gì.

Nhưng mà Tôn Hoành cũng lười giải thích nhiều với Vương Long, đi qua ông ta, bước nhanh đến chỗ Diệp Thu, sau đó cúi đầu thật thấp, xin lỗi nói: "Cậu Diệp, tôi không thể giúp được gì. Tôi đến muộn, đã làm cậu hoảng sợ rồi!”

Lời vừa nói ra, Vương Long, Mã Thiên Phóng, Vương Lực giống như bị sét đánh hoàn toàn ngơ ngác.

Tình huống này là thế nào?

Đường đường là viện trưởng của Ánh Dương mà lại đi cúi đầu xin lỗi một tên nhãi bán bánh mì và mặc quần áo vỉa hè sao?

Con mẹ nó cái này không phải là mình xuất hiện ảo giác chứ?

Nghĩ đến điều này, ba người vội vàng trợn to con mắt, nhìn lại một lần nữa.

Tuy nhiên, vẫn không có gì thay đổi.

Tôn Hoành vẫn đang cúi người kính cẩn như cũ.

Cảnh tượng này làm cho khuôn mặt của ba người đột nhiên trở nên khó coi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play