Thấy vậy, trong mắt Mã Thiên Phóng lóe lên một tia khinh thường, trong lòng cười lạnh nói: “Ha ha, đúng là một kẻ không biết sống chết, lúc này mà lại còn dám giả bộ tinh tướng, chờ đến lúc bị đánh thành tàn phế đi!”

Nhìn thấy Vương Lực dẫn theo một đội bảo vệ đi đến trước mặt Diệp Thu.

Mà lúc này cửa xe mở ra, một bóng đen vụt đến, dừng lại ở trước mặt Diệp Thu.

Không phải ai khác, chính là Âu Dương Hạo.

“Đại ca, mấy tên nhãi nhép thối tha này, không cần anh phải ra tay làm gì, cứ giao cho tôi là được!”

Âu Dương Hạo quay đầu lại nhìn Diệp Thu cười nói.

Diệp Thu không nói gì, chỉ gật gật đầu.

Thấy vậy Âu Dương Hạo không nói gì nữa, lập tức lao nhanh vào đám bảo vệ: “Muốn chết sao!”

Vương Lực nhìn thấy vậy, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Bởi vì ở trong mắt anh ta lúc này, Diệp Thu bây giờ chính là một trăm ngàn! Mà Âu Dương Hạo lại dám ngăn cản anh ta.

Đây là điều mà anh ta không thể nào tha thứ: "Các anh em, thần chặn giết thần, phật ngăn giết phật. Vì một trăm ngàn này, chúng ta cùng xông lên!"

Vương Lực vung cây gậy cao su trong tay rồi hét lớn.

Tất cả đám nhân viên bảo vệ đồng loạt lao về phía Âu Dương Hạo ngay lập tức.

Nhìn thấy bọn họ vây quanh Âu Dương Hạo, sau đó cầm cây gậy cao su trong tay hung hăng định đánh vào người Âu Dương Hạo.

Mà đúng lúc này Âu Dương Hạo khẽ cử động.

Chỉ thấy Âu Dương Hạo hóa thành một cái hình ảnh mờ nhạt rồi biến mất, sau đó lại hiện lên ở trong đám người kia.

Tiếp theo là một loạt tiếng hét thảm thiết vang lên.

Ngay sau đó ngoại trừ đội trưởng đội bảo vệ Vương Lực ra, thì tất cả các nhân viên bảo vệ khác đều ngã xuống đất, kêu gào thảm thiết.

Nhìn thấy cảnh này Vương Lực lập tức sững sờ.

Vì anh ta còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra thì tất cả người của anh ta đã bị đánh gục.

Trong khoảng thời gian ấy, chắc cũng chỉ có một vài giây ngắn ngủi.

Thật sự là không thể tin được.

Chuyện này khiến Vương Lực có cảm giác như mình đang gặp ma.

Mà đứng cách đó không xa, Mã Thiên Phóng thấy vậy cũng cực kỳ sợ hãi.

Phải biết rằng cô nhi viện Ánh Dương này là một trại trẻ mồ côi trọng điểm được thành phố hỗ trợ.

Nhân viên bảo vệ của họ đều được đào tạo một cách chuyên nghiệp, nên chắc chắn sẽ mạnh hơn người bình thường! Nhưng khoảng chừng hơn mười nhân viên bảo vệ mà chỉ trong vòng chưa đầy vài giây, tất cả đã bị đánh gục nằm trên mặt đất.

Thật sự là quá kinh khủng! Ngay cả hai người cũng cảm thấy khiếp sợ.

Khóe miệng Âu Dương Hạo nở một cười khinh bỉ, vươn tay nắm lấy cổ áo sơ mi của Vương Lực, không cho anh ta phản kháng một chút nào, trực tiếp xốc lên ném tới trước mặt Diệp Thu.

Anh lạnh lùng quát lớn: “Quỳ xuống!”

Vẻ mặt Vương Lực thay đổi, nhưng vẫn còn cứng mồm nói: “Tôi không quỳ, tôi cảnh cáo anh, chú tôi là…” Tuy nhiên, lời nói của anh ta còn chưa nói hết, Âu Dương Hạo đã đá thẳng vào cẳng chân của anh ta.

Chân Vương Lực mềm nhũn, không kiểm soát được mà quỳ xuống trước mặt Diệp Thu.

Hơn nữa, cú đá vừa rồi của Âu Dương Hạo đã làm gãy sụn cẳng chân của anh ta, khiến anh ta muốn đứng dậy cũng không được.

Bởi vì mỗi khi anh ta động đậy, thì sẽ có một cơn đau dữ dội từ cẳng chân anh ta truyền đến, cực kì đau! Mã Thiên Phóng ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cũng thay đổi.

Anh ta biết hôm nay có lẽ mình đã gặp phải một kẻ cực kỳ mạnh, nếu dựa vào mình, khẳng định sẽ phải gánh chịu tổn hại! Để đến khi trở về gọi người đến rồi trả thù cũng không muộn! Nghĩ đến đây Mã Thiên Phóng xoay người chạy nhanh về xe của mình.

Tuy nhiên, anh ta chưa có kịp nhúc nhích, chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi sau lưng, khoảnh khắc tiếp theo, một bóng người đứng trước mặt anh ta, chính là Âu Dương Hạo.

Thấy vậy sắc mặt Mã Thiên Phóng thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhãi con, tôi khuyên cậu đừng động vào tôi, nếu không, cậu sẽ hối hận! Với thân phận của tôi ở Giang Châu, cũng đủ để cho cậu chết không có chỗ chôn!"

“Vậy sao?”

Khóe miệng Âu Dương Hạo dâng lên một nụ cười khinh bỉ, vươn tay túm lấy cổ Mã Thiên Phóng, ép buộc đưa tới trước mặt Diệp Thu, ném xuống đất.

Mã Thiên Phóng đang định vùng vẫy đứng dậy khỏi mặt đất thìÂu Dương Hạo đã nhắm ngay vào cẳng chân của Mã Thiên Phóng mà đá một cái.

Chỉ nghe một tiếng "rắc".

Lập tức Mã Thiên Phóng cũng giống như Vương Lực, cẳng chân bị Âu Dương Hạo đá gãy tại chỗ, nhất định phải quỳ xuống trước mặt Diệp Thu!

Chẳng qua, lần ra tay vừa rồi, Âu Dương Hạo đã suy nghĩ cho anh ta rồi.

Cho nên giờ phút này, anh ta mới không ở trong tình trạng sống dở chết dở, tự nhiên cũng không dám phản kháng nữa, thành thật quỳ xuống trước mặt Diệp Thu.

“Đại ca, theo em thấy thì cứ giết hết bọn chúng đi. Giữ lại loại chó này cũng chỉ có hại cho xã hội!”

Âu Dương Hạo nhìn Diệp Thu cười hỏi, giọng điệu dường như đang nói về một điều hết sức bình thường.

Khi Vương Lực, Mã Thiên Phóng và những người bảo vệ ở cửa nghe thấy điều này, vẻ mặt của họ thay đổi đáng kể.

"Anh dám! Chú tôi là phó viện trưởng của Ánh Dương đấy. Anh có biết ở Giang Châu ông ấy sở hữu thế lực đáng sợ như thế nào không? Nếu anh động đến tôi, chú tôi nhất định sẽ không tha cho cả nhà anh.”

Vương Lực hung ác nhìn chằm chằm Âu Dương Hạo, tức giận nói.

“Mã Thiên Phóng tôi tung hoành ở Giang Châu cũng đã mười năm, có bản lĩnh thì động đến tôi thử xem, xem sau này các người có thể sống yên ổn được nữa không.”

Mã Thiên Phóng cũng lạnh lùng nói.

“Thật là ồn ào.”

Diệp Thu cau mày, trên mặt thể hiện vẻ không kiên nhẫn.

“Ồn ào con mẹ nó ấy!”

Vương Lực liếc nhìn Diệp Thu một cái, tức giận nói: “Con mẹ nó, nhanh đến thả tôi và cậu ba Mã ra, bằng không, hôm nay các người...” Nhưng mà Vương Lực còn chưa nói xong thì một vật gì đó đã bay thẳng vào mồm anh ta.

Cảnh tượng này làm cho sắc mặt Vương Lực đỏ lên trong nháy mắt, hai tay ôm chặt cổ liên tục ho khan.

Biểu cảm kia rất khổ sở! Bởi vì vật vừa phi vào miệng anh ta chính là tàn thuốc lá.

Là tàn thuốc mà Diệp Thu vừa chưa hút xong!

"Mồm miệng sạch sẽ chút, nếu không lần sau tôi không ngại cắt lưỡi của anh đâu!"

Diệp Thu lạnh lùng nhìn Vương Lực, nói.

Cảnh tượng này khiến cho sắc mặt của Mã Thiên Phóng bên cạnh lập tức thay đổi.

Anh ta đang định chửi ầm lên, nhưng lại sợ đến mức vội vàng ngậm miệng lại! Mà đúng lúc này ánh mắt Diệp Thu lạnh như băng rơi vào trên người Mã Thiên Phóng, nhàn nhạt hỏi: "Nói đi, anh muốn giải quyết chuyện này như thế nào!"

"Cái gì... Cái gì mà giải quyết thế nào?"

Sắc mặt Mã Thiên Phóng thay đổi, cau mày tự hỏi.

"Anh đập nát xe của tôi còn làm cho tâm tình của tôi không tốt nữa. Nếu đổi thành bình thường, anh nhất định là chết rồi, hiện tại trong xe của tôi còn có trẻ con, tôi cũng không muốn con bé nhìn thấy máu, cho nên nói đi, anh định làm gì bây giờ, làm gì để tôi không giết anh, bây giờ tôi cho anh cơ hội này, hãy đưa ra một điều kiện làm thỏa mãn tôi! "

Khóe miệng Diệp Thu khẽ cong lên, vẻ mặt suy tính nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play