“Đương nhiên! Elaine chính là một trong số những những công ty về mỹ phẩm nối tiếng nhất Giang Châu. Công ty họ chỉ nhận một vài đơn đặt hàng, tất cả đều là đơn lớn. Không biết có bao nhiêu công ty sản xuất mỹ phẩm trên khắp Giang Châu, nhưng tất cả đều muốn được hợp tác với bọn họ, lần này xem như anh đã lập công lớn cho Lâm Thị rồi!” Lâm Thanh Nhã gật đầu, nói chắc nịch.

Nghe được lời này, trong mắt Diệp Thu lập tức ngập tràn vui vẻ, vội vàng nhìn Lâm Thanh Nhã hỏi: “Vậy chuyện lần trước em đã đồng ý với tôi có còn được tính không?”

“Tôi đã đồng ý với anh cái gì?” Lâm Thanh Nhã nhíu đôi mày tinh xảo, nghi hoặc nói.

“Nếu như tôi lại lập công lớn cho công ty thì em sẽ cho tôi gọi em là bà xã!” Diệp Thu vội vàng nói.

Vừa nghe vậy, khuôn mặt nhỏ lạnh như băng của Lâm Thanh Nhã lập tức trở nên đỏ bừng.

Cô liếc nhìn Diệp Thu, tức giận nói: “Không phải đã cho anh gọi tôi là Thanh Nhã sao, anh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu!”

“Chuyện này khác nhau mà!”

Diệp Thu vội vàng lắc đầu, nói: “Thanh Nhã, những người thân quen với em đều có thể gọi em là Thanh Nhã, nhưng bà xã thì chỉ có một mình tôi được gọi. Cho nên tôi muốn gọi em là bà xã, hơn nữa là vì lần trước em đã đồng ý với tôi, không phải em đã hứa khi chưa nghĩ kỹ chứ?”

“Đúng là lần trước tôi có đồng ý!”

Dường như Lâm Thanh Nhã đang nhớ lại và gật đầu, nhưng ngay sau đó trong đôi mắt xinh đẹp của cô hiện lên một tia ranh mãnh, nhìn Diệp Thu hỏi: “Nhưng mà sáng hôm nay anh bỏ bê công việc lâu như vậy thì phải tính sao nào?”

“Bỏ bê công việc ư? Là anh đi gặp khách hàng mà!” Diệp Thu sửng sốt rồi vội vàng giải thích.

“Tôi mặc kệ, anh không nói trước với tôi, tôi chỉ có thể xem là anh đến trễ bỏ bê công việc! Nhưng nể tình anh đã kéo về cho công ty một khách hàng lớn như vậy, tôi sẽ không truy cứu việc anh bỏ bê công việc, đây là lấy công chuộc tội, còn khen thưởng mà trước kia đã đồng ý với anh thì phải chờ lần sau anh lập được công lớn rồi nói đi!” Lâm Thanh Nhã lắc đầu, lạnh như băng nói.

Trong đôi mắt xinh đẹp của cô lộ vẻ xấu xa, Diệp Thu lập tức cứng họng. Không ngờ Lâm Thanh Nhã lại chờ anh rơi xuống hố ở đây, lấy chuyện anh bỏ bê công việc ra nói.

Lần này tương đương với việc anh đã mất đi một cơ hội gọi Lâm Thanh Nhã là bà xã.

Chuyện này khiến Diệp Thu âm thầm tức giận trong lòng. Nhưng anh không còn cách nào khác.

Cũng không còn cách nào ép Lâm Thanh Nhã đồng ý để anh gọi cô là bà xã được. Ngộ nhỡ không may làm cô tức giận, quýnh lên nên đến tên cũng không được gọi, vậy mới là mất nhiều hơn được.

Không còn cách nào khác. Bây giờ chỉ có thể đến đây, cùng lắm thì lại nghĩ cách lập công một lần nữa là được. Để xem tiếp theo Lâm Thanh Nhã còn có thể nói cái gì nữa.

Nghĩ đến đây. Diệp Thu có hơi mất mát gật đầu, vẻ mặt uể oải nói: “Vậy đi, nếu không còn chuyện gì khác vậy anh đi trước!”

Nhìn bóng dáng mất mát của Diệp Thu. Lâm Thanh Nhã khẽ nhíu đôi mày tinh xảo, cảm thấy có hơi không đành lòng.

Cô lo lắng làm vậy sẽ đả kích đến sự cầu tiến của Diệp Thu, khiến anh mất đi động lực nỗ lực, không thể gượng dậy nổi, trở nên suy sút.

Vì thế cô hơi ngẫm nghĩ, vội vàng nói: “Diệp Thu, anh chờ tôi một chút!”

Nghe vậy, Diệp Thu nhanh xoay người lại, vô cùng ấm ức đáng thương hỏi: “Tổng giám đốc Lâm còn có chuyện gì sao? Bây giờ lòng đau quá, thật sự rất đau, tôi muốn tìm một chỗ không người ngồi khóc một mình trong chốc lát!”

Vừa dứt lời, đôi mắt Diệp Thu đã sắp ứa ra nước mắt. Nhìn dáng vẻ này của anh, Lâm Thanh Nhã bất lực lắc đầu, chỉ có thể nói: “Thật là chịu thua anh, anh thấy như thế này được không, tôi đồng ý cho anh gọi tôi là bà xã, nhưng chỉ được ở nhà mà thôi. Ra khỏi nhà, anh chỉ có thể gọi tên của tôi hoặc là Tổng giám đốc Lâm!”

Nghe cô nói vậy. Diệp Thu lập tức nín khóc mỉm cười, vẻ mặt thay đổi vô cùng nhanh, đã sắp đuổi kịp các diễn viên nổi tiếng rồi.

“Em nói thật sao? Không được lừa tôi đâu đấy!” Diệp Thu nhìn Lâm Thanh Nhã, vội vàng xác nhận lại.

Mà giờ phút này khóe miệng anh đã gần kéo đến mang tai, không nói cũng biết là anh vui vẻ thế nào.

Thấy vậy, Lâm Thanh Nhã biết, lại một lần nữa mình bị kỹ thuật diễn xuất tinh vi của người đàn ông này lừa. Vì thế cô tức giận nhìn Diệp Thu, lạnh như băng nói: “Không phải anh rất đau lòng sao? Không phải anh muốn tìm một góc không người ngồi khóc sao? Nhưng sao tôi lại thấy hình như dáng vẻ của anh vô cùng vui vẻ vậy?”

Nghe vậy, vẻ tươi cười trên mặt Diệp Thu lập tức biến mất, hai mắt lại trở nên đỏ bừng ươn ướt, vô cùng đáng thương nói: “Được thôi, tôi vẫn nên đi tìm một góc không người mà khóc một trận thôi!”

Nói xong, Diệp Thu vờ muốn xoay người rời đi như mất hồn mất vía. Thấy cảnh tượng như vậy, Lâm Thanh Nhã bất đắc dĩ lắc đầu.

Bây giờ xem như cô đã hoàn toàn bại bởi Diệp Thu, đành phải mở miệng nói: “Anh đứng lại đó cho tôi, tôi đồng ý với anh, sau này cho phép anh gọi tôi là bà xã ở nhà, tôi đảm bảo với anh!”

“Ha ha, thật tốt quá!” Diệp Thu nghe vậy, khuôn mặt lại lập tức ngập tràn vui mừng.

Lâm Thanh Nhã lập tức cứng họng không biết phải nói thế nào. Kỹ thuật diễn của người này càng lúc càng tốt rồi. Có thể vừa khóc vừa cười, đúng là vô cùng xuất sắc, khiến cho Lâm Thanh Nhã có cảm giác muốn để Diệp Thu đi làm diễn viên.

Có điều, lời đã nói ra rồi. Cô cũng không thể đổi ý được, chỉ có thể liếc nhìn Diệp Thu, tức giận nói: “Chúng ra đã bàn trước rồi, anh cần phải nỗ lực hơn nữa, nếu không tôi sẽ thu hồi lại quyền lợi gọi tôi là bà xã!”

“Hiểu rồi! Bà xã à, em cứ yên tâm đi! Từ nay về sau, nhất định anh sẽ nỗ lực vươn lên, làm ra chiến tích huy hoàng!” Diệp Thu lập tức đứng thẳng người, vỗ lên ngực, bảo đảm.

“Anh gọi tôi là gì?” Lâm Thanh Nhã trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh như băng hỏi.

“Xin lỗi, suýt chút nữa đã quên, trong nhà mới gọi là bà xã, ở công ty gọi Tổng giám đốc Lâm!” Diệp Thu cười gượng nói.

“Như vậy còn được!” Lâm Thanh Nhã tức giận liếc nhìn Diệp Thu, ngay sau đó nhắc nhở: “Gần đây anh phải chú ý đến cái tên Trâu Thiệu Phong kia. Từ đầu ông ta đã bất mãn với anh, hơn nữa hôm nay ông ta đã chịu nhục dưới tay anh như vậy, nhất định sẽ nghĩ cách trả thù anh. Ông ta nắm quyền hành rất lớn trong công ty, có nhiều lúc tôi không thể ngăn cản ông ta được, cho nên anh phải làm việc cẩn thận, nhất định không được để ông ta nắm được điểm yếu!”

“Yên tâm đi Tổng giám đốc Lâm, nhất định tôi sẽ luôn cảnh giác!” Diệp Thu gật đầu, mỉm cười nói.

“Ừ, không còn chuyện gì nữa, anh đi làm việc đi, còn muốn nói gì thì tối về nhà rồi nói!” Lâm Thanh Nhã vẫy tay, ngay sau đó đi về phía bàn làm việc của mình. Dù sao cũng còn một đống văn kiện lớn cần cô ký tên.

Diệp Thu thấy vậy thì nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Khi ra đến ngoài cửa văn phòng, miễn bàn trong lòng Diệp Thu vui vẻ đến mức nào. Bởi vì sau này anh đã có thể đường đường chính chính gọi Lâm Thanh Nhã là bà xã. Đây chính là bước tiến rất lớn, cũng thể hiện rằng anh và Lâm Thanh Nhã đã thật sự trở thành bà xã ông xa, bước lại gần nhau hơn! Không thể diễn tả được trong lòng Diệp Thu sung sướng đến nhường nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play