"Đang bận sao?"

Diệp Thu cau mày suy tư một chút, lập tức nhìn ông cụ râu trắng nói: "Vậy cứ như thế này đi, trước tiên con đưa ông đến bệnh viện trước, sau đó ông hãy liên lạc lại với con của ông, cứ chờ trên đường thế này cũng không phải chuyện gì tốt!"

"Cậu nhóc, vậy có phải là quá làm phiền con rồi sao?"

Ông cụ râu trắng có chút ngượng ngùng nói.

"Sẽ không đâu, dù sao con cũng nhàn rỗi không chuyện gì làm!"

Diệp Thu mỉm cười lắc đầu, lập tức liền đỡ ông cụ râu trắng từ dưới đất lên, kêu một chiếc taxi, đi đến bệnh viện gần nhất.

Đi vào bệnh viện.

Diệp Thu giúp ông cụ làm thủ tục nằm viện, sắp xếp phòng bệnh thật tốt, lúc này mới xem như thở dài nhẹ nhõm.

Đối với chuyện này, ông cụ ngàn lần biết ơn, cảm kích Diệp Thu rất nhiều, đồng thời cũng hứa với Diệp Thu, chờ con mình đến, nhất định phải báo đáp Diệp Thu thật tốt.

Diệp Thu đương nhiên là cự tuyệt.

Lúc đầu để anh gặp được chuyện này, anh sẽ không mặc kệ.

Huống chi đã quyết định giúp người ta, vậy dĩ nhiên sẽ giúp đến ngọn nguồn, tất cả đều nên làm.

Bởi vì ông cụ vừa mới bị trọng thương, thể cốt suy yếu.

Sau khi hai người tùy tiện hàn huyên vài câu ở trong phòng bệnh thì ông cụ cũng đi ngủ.

Diệp Thu từ trong phòng bệnh đi ra, tìm một góc không người, lấy điện thoại ra gọi một cuộc cho u Dương Hạo.

Điện thoại rất nhanh liền được kết nối.

"Lão đại, có gì phân phó?"

u Dương Hạo nghi ngờ nói.

"Ví tiền của tôi bị người ta cướp đi rồi!"

Diệp Thu có chút bất đắc dĩ nói.

"Hả?"

u Dương Hạo cả người sững sờ, lập tức tại chỗ phá lên cười: "Phụt ha ha ha, lão đại, không phải chứ?"

"Anh xác định là không có đùa với tôi chứ?"

Ngươi cảm thấy ta giống như là đang nói đùa sao?

Diệp Thu sờ lên mũi, bất đắc dĩ nói.

"Tôi thèm vào! Thật đó?"

"Ai làm?"

"Trên thế giới này vẫn còn có người dám cướp đồ từ trên tay của anh sao?"

u Dương Hạo rất là kinh ngạc hỏi.

"Một cô gái vô cùng phiền phức, hơn nữa tình huống lúc ấy có chút phức tạp, tôi để cho cô ta thấy sơ hở!"

Diệp Thu cau mày nói.

"Cô gái?"

"Tôi đoán chắc chắn cô ta rất xinh đẹp rồi?"

u Dương Hạo vô cùng hứng thú mà hỏi.

"Cậu có ý gì?"

Diệp Thu nghi ngờ nói.

"Lão đại, thứ cho tôi nói thẳng, trên thế giới này, cô gái xinh đẹp sẽ có đặc quyền, cho nên nếu như là một cô gái xinh đẹp cướp đi ví tiền của anh, vậy tôi cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao anh cũng là một người đàn ông, nương tay với cô gái xinh đẹp đó là chuyện rất bình thường!

u Dương Hạo vừa cười vừa nói.

"Nói bậy! Lúc ấy là có nguyên nhân khác, không liên quan đến việc cô ta xinh đẹp!"

Diệp Thu tức giận nói.

"Được rồi được rồi, vậy lão đại gọi điện thoại cho tôi, là chuẩn bị để cho tôi đòi lại túi tiền giúp anh à?"

u Dương Hạo cười hỏi.

Dù sao là cấp dưới của Diệp Thu lâu như vậy, giữa anh ta và Diệp Thu đã được bồi dưỡng đến ăn ý rồi.

Có đôi khi không cần phải nói rõ ra như vậy, cũng có thể hiểu rõ ý tứ của đối phương.

"Ừm, mặc dù trong ví đó không có nhiều tiền, nhưng bên trong có một số giấy tờ chứng minh thân phận tôi cần, làm mất rồi, lại phải xử lí một lần nữa, cho nên vẫn nên mau chóng giúp tôi tìm về đi!"

Diệp Thu nhẹ gật đầu, thản nhiên nói.

"Hiểu rồi!"

u Dương Hạo đồng ý, lập tức hai người liền cúp điện thoại.

Diệp Thu nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn chín giờ đêm.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Lâm Thanh Nhã hẳn là cũng từ công ty trở về rồi.

Thế là Diệp Thu trở lại phòng bệnh chào ông cụ một tiếng, đúng lúc lúc này con trai của ông cụ cũng đến.

Diệp Thu cùng bàn giao vài câu với anh ta, liền ra khỏi phòng bệnh, chuẩn bị trực tiếp về nhà.

Nhưng mà, Diệp Thu vừa mới đi đến cửa chính bệnh viện.

"Bác sĩ! Bác sĩ đâu?"

"Một bác sĩ nhanh đến đây đi!"

Cửa bệnh viện đột nhiên xông tới một người đàn ông trung niên toàn thân đầy máu.

Tại phía sau, còn có mấy hộ vệ áo đen đẩy một giường bệnh.

Phía trên có một người trẻ tuổi nằm, sắc mặt trắng bệch, trên người có nhiều chỗ gãy xương, thậm chí xương gãy còn đâm xuyên qua da lộ ra ngoài, lộ ra một đoạn trắng bệch.

Máu tươi cũng đang không ngừng từ bên trong những vết thương kia chảy ra.

Đương nhiên, những thứ này đều không phải trí mạng nhất.

Ở vị trí giữa lồng ngực cùng giữa rốn, có một mảnh kim loại rộng khoảng năm centimet, dài hơn nửa mét đâm xuyên qua.

Vết thương đó thật kinh khủng, nhìn thấy mà giật mình.

Máu tươi không ngừng chảy ra từ nơi đó.

Mà tính mạng của người trẻ tuổi cũng đang không ngừng trôi qua.

Dựa theo việc cứ thế này, không còn sống lâu nữa.

Một bác sĩ phụ trách trực ban bác nghe được tiếng gào của người đàn ông trung niên, vội vàng chào đón xem xét.

Nhưng sau khi ông ta nhìn thấy vết thương dưới ngực của người trẻ tuổi liền bị dọa đến trắng bệch cả mặt, liền vội vàng lắc đầu nói: "Thật sự xin lỗi, vết thương thế này thật sự là quá nghiêm trọng, bệnh viện chúng tôi bất lực rồi, xin các người hãy chuyển đến bệnh viện nhân dân giỏi nhất đi, điều kiện chữa bệnh nơi đó tương đối tốt, hơn nữa...... "

Nhưng mà.

Lời của bác sĩ trực ban còn chưa nói xong.

Người đàn ông trung niên liền nổi giận tại chỗ, nắm lấy cổ áo của bác sĩ trực ban, giận dữ hét: "Phí con mẹ nó lời làm gì?"

"Tôi biết bệnh viện nhân dân có điều kiện tốt chứ?"

"Nhưng bệnh viện nhân dân xa như vậy, đưa đến đó, máu của con tôi sớm đã chảy khô rồi, hôm nay mẹ nó anh trị cũng phải trị, không trị cũng phải trị, nếu không, ông đây sẽ phá nát bệnh viện của các người!"

"Quý ông này, xin hãy bình tĩnh trước, bệnh viện chúng tôi thật sự không có điều kiện này đâu!"

Bác sĩ trực ban tái mặt, một mặt đắng chát nói.

"Không có điều kiện, thì mẹ nó sáng tạo ra điều kiện ngay cho tôi, tôi mặc kệ, hiện tại lập tức sắp xếp người làm giải phẩu cho con tôi, nếu như con tôi xảy ra một chút sai lầm nào, tôi bắt toàn bộ các người đề mạng cho nó!"

Người đàn ông trung niên giận dữ hét.

Mà tiếng rống của người đàn ông trung niên, rất nhanh cũng gây được chú ý cho lãnh đạo của bệnh viện.

Phó viện trưởng Tôn Bác cùng với hai ý tá đang đi đến.

"Ai ở đây làm ầm ĩ thế! Nơi này chính là bệnh viện, chẳng lẽ không biết nơi này không thể lớn tiếng ồn ào sao?"

Tôn Bác quét mắt qua mọi người tại đây một chút, một mặt nghiêm túc nói.

Bác sĩ trực ban thấy thế liền vội vàng nghênh đón, một mực cung kính nói: "Viện phó Tôn, người này bảo nhất định phải cứu con của ông ta, thế nhưng vết thương của con ông ấy thật sự là vô cùng nghiêm trọng, bệnh viện chúng ta thật sự bất lực rồi!"

"Có đúng không?"

Tôn Bác quét mắt đến người trẻ tuổi nằm trên giường bệnh một chút, cũng nhướng mày, lập tức nhìn người đàn ông trung niên nói: "Mời trở về đi, bệnh viện chúng tôi cứu không được con ông, nếu như cưỡng ép cứu chữa, xảy ra chuyện, bệnh viện chúng tôi cũng đảm đương không nổi!"

"Anh chính là phó viện trưởng của bệnh viện này đúng không?"

"Tôi tên là Lưu Viễn Chí, vẫn là câu nói kia của tôi, hôm nay nếu như các người không cứu con tôi, tôi sẽ để các người đền mạng cho nó!"

Người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn Tôn Bác, lạnh lùng nói.

"Lưu Viễn Chí!"

Tôn Bác nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi.

Lưu Viễn Chí, đây chính là một giám đốc xí nghiệp lớn tiếng tăm lừng lẫy ở Giang Châu.

Địa sản do tập đoàn Viễn Chí nắm giữ, dù là phóng nhãn toàn bộ tỉnh Thiên Nam địa sản ngành nghề, đều đủ để đứng vào trước mười.

Có thể thấy được địa vị cùng thực lực của nó

Mà lại, làm bất động sản, không chỉ có nhiều tiền, quan trọng nhất chính là dựa vào người.

Nhất là ông trùm giống Lưu Chí xa loại này cấp bậc bất động sản ông trùm, công trình dưới tay ông ấy, đều không hạ mười chi.

Người như thế này, là không trêu chọc nhất.

Làm không tốt, thật đúng là sẽ hủy đi bệnh viện này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play