"Hì hì, đó là điều tất nhiên rồi, con người sẽ trưởng thành mà!"

Lâm Vĩ nhếch miệng cười, sau đó nhìn ông nội Lâm, vẻ mặt tràn đầy mong chờ hỏi: "Ông nội, thế vậy xem như người đã đồng ý với cháu rồi sao?"

"Ừ, ông đồng ý, cháu yên tâm, ngày mai có ông ở đây, bác cả cháu sẽ không tới công ty được đâu. Cháu cứ vững vàng mà cạnh tranh với chị cháu đi, chỉ cần cháu có thể làm cho các thành viên hội đồng quản trị đồng ý cho cháu giữ vị trí CEO, thì đó là bản lĩnh của cháu, sau này ông tin rằng là trên dưới nhà họ Lâm không ai dám nói cái gì đâu!"

Ông cụ Lâm gật đầu, vẻ mặt cưng chiều nói.

So sánh với Lâm Thanh Nhã.

Ông ta càng thiên vị đứa cháu trai Lâm Vĩ này hơn.

Dù sao thì trọng nam khinh nữ, là tư tưởng thâm căn cố đế trong lòng ông ta.

Cho nên dù là Lâm Thanh Nhã có ưu tú hơn.

Ông ta cũng không định để cho Lâm Thanh Nhã làm người nối nghiệp của nhà họ Lâm, từ đầu đến cuối vẫn đi bồi dưỡng Lâm Vĩ, trải đường cho Lâm Vĩ.

Nay Lâm Vũ chủ động đề suất là muốn cạnh trạnh vị trí CEO.

Tất nhiên là ông ta sẽ giúp đỡ hết mình rồi! Thấy ông cụ Lâm đã đồng ý với đề nghị của mình.

Lâm Vĩ cũng rất vui.

Bởi vì một khi người chủ tịch là Lâm Thanh Sơn không thể tham gia cuộc họp của hội đồng quản trị.

Vậy thì cuộc họp hội đồng quản trị ngày mai, sẽ hoàn toàn rơi vào sự khống chế của cậu ta.

Dù sao thì hơn một nửa giám đốc trong hội đồng quản trị, bao gồm phó chủ tịch Triệu Hồng Đào cũng đều đứng bên phía cậu ta.

Có những người này ủng hổ.

Lại thêm sự giúp đỡ của Thomas.

Ngày mai chắc chắn Lâm Thanh Nhã sẽ bị cách chức.

Còn cậu ta, sẽ thuận lợi nhậm chức, trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Lâm Thị, từ đó nắm trong tay Lâm Thị! Nghĩ tới đây.

Trong lòng Lâm Vĩ cực kỳ kích động.

Cậu ta đã mong mỏi đến ngày mai lắm rồi.

Nhất là nghĩ tới lúc Lâm Thanh Nhã bị bãi miễn* (bằng với cách chức), sắc mặt khó coi đó.

Lâm Vĩ sảng khoái chết mất.

Ngay sau đó cậu ta vội vàng tới bên cạnh ông cụ Lâm, chuẩn bị nói cảm ơn rồi đi.

Nhưng đúng lúc này.

Cửa của biệt thự bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Lâm Thanh Nhã vội vàng đi vào.

Sau khi gặp trắc trở ở chỗ Thomas, cô đi thẳng tới đại viện nhà họ Lâm, cô tính để cho ông cụ Lâm ra mặt thuyết phục Lâm Vĩ, để Lâm Vĩ đừng náo loạn nữa.

Cô tin rằng ông cụ Lâm chắc chắn hiểu đạo lý, chắc chắn sẽ giúp mình..

Thế nhưng cô lại không biết, ông cụ Lâm đã trở thành đồng bọn của Lâm Vĩ rồi.

Đi vào biệt thự.

Thấy Lâm Vĩ cũng ở đây.

Sắc mặt Lâm Thanh Nhã lập tức thay đổi, sau đó cô vội vàng đi lên trước, lạnh giọng hỏi: "Lâm Vĩ, muộn thế này rồi, cậu ở đây làm gì?"

"Cái này tôi cũng phải hỏi chị đấy, chị không ở nhà với ông chồng phế vật của chị, tới chỗ ông nội làm cái gì?"

Lâm Vĩ cười lạnh hỏi.

"Hừ, tôi không rảnh phí lời với cậu!"

Lâm Thanh Nhã hừ lạnh một tiếng, sau đó cô nhìn ông cụ Lâm, nói thẳng: "Ông nội, trong cuộc họp hội đồng quản trị ngày mai Lâm Vĩ muốn cạnh tranh vị trí tổng giám đốc với cháu, ông mau khuyên cậu ta đi, công ty không phải là trò trẻ con, cậu ta không biết quản lý công ty, nếu giao công ty cho cậu ta, thế chẳng phải là phá hủy công ty sao?"

"Lâm Thanh Nhã, chị nói năng chú ý vào, cái gì gọi là giao công ty cho tôi thì phá hỏng công ty hả?

Tôi nhất định có thể dẫn dắt Lâm Thị sáng lập ra huy hoàng nữa. Lâm Thị của lúc đó chắc chắn sẽ lớn mạnh hơn Lâm Thị hiện tại gấp trăm lần!"

Lâm Vĩ tràn đầy tự tin nói.

"Đúng thế, Thanh Nhã, em cháu đã trưởng thành rồi, cũng nên cho nó cơ hội để học hỏi kinh nghiệm rồi!"

Ông cụ Lâm gật đầu, nói theo.

"Ông nội, ông nói vậy là ý gì?

Lẽ nào ông cho phép cậu ta càn quấy như thế sao?"

Lâm Thanh Nhã sững sờ, cô nhìn ông cụ Lâm, vẻ mặt không dám tin hỏi.

"Sao có thể gọi đấy là càn quấy chứ?

Đây là quyền lợi của Tiểu Vĩ, chuyện này ông sẽ không giúp ai hết, hai đứa cháu cạnh tranh công bằng trên cuộc họp hội đồng quản trị đi, người nào thắng thì đó chính là bản lĩnh của người đấy, ông sẽ không thiên vị ai hết!"

Ông cụ Lâm trợn trắng mắt nhìn Lâm Thanh Nhã một cái, khó chịu nói.

"Ông nội, ông..." Gương mặt tươi cười của Lâm Thanh Nhã biến đổi.

Cô không ngờ chuyện sẽ thành ra thế này.

Trong suy nghĩ của cô, ông nội, người luôn hiểu rõ sự thật, không ngờ lại ngầm đồng ý với hành động lần này của Lâm Vĩ.

"Được rồi, ta buồn ngủ rồi, hai đứa cháu cũng về đi!"

Ông cụ Lâm ngáp một cái, vẫy tay, sau đó đứng dậy đi về phía phòng ngủ ở tầng hai.

"Ông nội đi thong thả!"

Lâm Vĩ vội vàng nịnh nọt nói.

Đợi ông cụ Lâm lên tầng hai rồi.

Lâm Vĩ quay đầu nhìn sang Lâm Thanh Nhã, vẻ mặt kiêu ngạo châm biếm nói: "Sao nào?

Muốn để ông nội giúp chị à?

Chột dạ rồi à?

Cảm thấy bản thân không cạnh tranh lại tôi?

Lâm Thanh Nhã ơi là Lâm Thanh Nhã, không ngờ chị cũng có ngày hôm nay, bây giờ chị rất tuyệt vọng có đúng không?

Ha ha ha!"

"Lâm Vĩ, cậu đừng quá đắc ý!"

Lâm Thanh Nhã cắn răng, lạnh giọng nói.

"Tôi cứ đắc ý đấy, chị làm gì được tôi nào?

Ngày mai ngoãn ngoãn dọn ra khỏi văn phòng tổng giám đốc cho tôi, dẫn theo cả cái tên phế vật Diệp Thu kia cút khỏi công ty đi! Từ nay về sau, Lâm Thị không còn quan hệ gì với chị nữa, chị hiểu chưa?

Chị thua chắc rồi!"

Lâm Vĩ cực kỳ kiêu ngạo nói.

Sau đó cậu ta vòng qua Lâm Thanh Nhã, nghênh nghang đi ra phía ngoài biệt thự.

Nhìn theo bóng lưng dời đi của Lâm Vĩ.

Lâm Thanh Nhã khẽ cắn môi, đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe, trên gương mặt nhỏ tràn đầy tuyệt vọng.

Vào giờ phút này, cô muốn có một người có thể giúp mình biết bao, có thể để cho cô dựa vào một lát! Thế nhưng hiện thực lại không có một ai.

Điều này khiến cho Lâm Thanh Nhã tràn đầy tuyệt vọng và bất lực.

....Sáng sớm hôm sau.

Phòng hội nghị của cuộc họp hội đồng quản trị tập đoàn Lâm Thị đúng giờ mời dự họp.

Tất cả các thành viên trong hội đồng quản trị của Lâm Thị về cơ bản đều đến đủ.

Thế nhưng, chủ tịch Lâm Thanh Sơn không đến.

Bởi vì sáng sớm nay lúc ông chuẩn bị ra cửa thì bị ông cụ Lâm cưỡng chế ngăn lại.

Cho nên, dựa theo lệ cũ.

Chủ tịch không tới, cuộc họp hội đồng quản trị sẽ do phó chủ tịch Triệu Hồng Đào chủ trì.

Mà đây, tất nhiên cũng là kế hoạch của Lâm Vĩ! Bên trong phòng họp.

Nhiều cao tầng của hội đồng quản trị đều ngồi trước bàn hội nghị.

Trên chỗ ngồi thủ tịch, người ngồi là phó chủ tịch Triệu Hồng Đào.

Mà đúng lúc này.

Lâm Vĩ nghênh ngang đi từ ngoài vào, sau đó trực tiếp ngồi xuống vị trí chỗ ngồi bên phải của Triệu Hồng Đào.

Thấy vậy, mọi người đều sửng sốt.

Bởi vì chỗ ngồi đó, thuộc về tổng giám đốc Lâm Thanh Nhã.

Đây chẳng phải là tuyên bố muốn tuyên chiến với Lâm Thanh Nhã sao?

Nhưng mà đối với việc này.

Những thành viên trong hội đồng quản trị ủng hộ Lâm Thanh Nhã giận mà không dám nói gì.

Bởi vì ít nhiều gì thì bọn họ cũng hiểu tình hình trong đó.

Sau lưng Lâm Vĩ.

Có sự ủng hộ của Thomas, đại diện của tập đoàn Scott.

Cho nên hôm nay, Lâm Thanh Nhã chắc chắn sẽ bị bãi miễn.

Bầu trời của Lâm Thị sắp thay đổi rồi.

Vì lợi ích tự thân.

Vào thời điểm này, bọn họ cũng phải suy nghĩ lại xem đứng bên nào, tất nhiên là không dám nói thêm cái gì.

Thậm chí là có thành viên hội đồng quản trị, đã đang suy nghĩ xem là nên nịnh nọt Lâm Vĩ như thế nào rồi cơ.

Lâm Vĩ đi vào phòng họp không lâu.

Lâm Thanh Nhã cũng đi vào phòng họp.

Sau khi cô nhìn thấy Lâm Vĩ đang ngồi ở chỗ ngồi của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên lạnh như băng, cô đi thẳng lên phía trước, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Vĩ, lạnh giọng nói: "Lâm Vĩ, có phải là cậu ngồi sai chỗ rồi không?"

"Có sao?

Lẽ nào đây không phải là chỗ ngồi của tổng giám đốc hả?"

Lâm Vĩ khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt đùa cợt hỏi.

"Đây là chỗ ngồi của tổng giám đốc, nhưng hiện tại, tổng giám đốc là tôi!"

Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.

"Ai ya, giống nhau cả thôi mà, chị sắp không còn là tổng giám đốc nữa rồi!"

Lâm Vĩ khoát tay, vẻ mặt kiêu ngạo nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play