Không lâu sau khi Lâm Thanh Nhã rời khỏi biệt thự.

Diệp Thu cũng đi ra khỏi biệt thự, đón một chiếc ô tô rồi lặng lẽ đi theo phía sau... Lâm Thanh Nhã lái chiếc Ferrari màu đỏ của mình, phóng nhanh một đường, chẳng mấy chốc đã đến nơi gọi là Massage Chân Hoàng Đế

Là một trong những câu lạc bộ trị liệu chân lớn nhất ở Giang Bắc.

Xứng đáng với hai từ "Hoàng Đế" trong tên gọi.

Bên trong được trang trí lộng lẫy như một cung điện.

Vô cùng nguy nga và tráng lệ, mang một đẳng cấp khác biệt.

Chính vì điều này mà nơi đây được những người thuộc tầng lớp thượng lưu vô cùng yêu thích.

Tuy nhiên, Lâm Thanh Nhã bây giờ không có tâm trạng thưởng thức hay ngắm cảnh gì.

Vừa bước vào Massage Chân Hoàng Đế, cô liền đi thẳng vào khu vực phòng VIP.

Rất nhanh, đã đến trước cửa phòng riêng số 320.

Lâm Thanh Nhã nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, ngay sau đó trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Bên trong căn phòng vô cùng rộng lớn.

Một người đàn ông nước ngoài mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, đang thoải mái dựa vào chiếc ghế sofa bằng da thật.

Trước mặt là một bác sĩ trị liệu chân chuyên nghiệp đang massage chân cho anh ta.

Điều này làm cho khuôn mặt của những người đàn ông đầy sự tận hưởng và say mê, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng kêu đầy hưởng thụ.

Thấy vậy, đôi con ngươi xinh đẹp của Lâm Thanh Nhã lóe lên một tia vui mừng.

Bởi vì người đàn ông ngoại quốc này đúng là Thomas, phó tổng giám đốc chi nhánh Trung Quốc của tập đoàn Scott.

Xem ra cuộc điện thoại xa lạ đó quả nhiên không lừa gạt mình.

Lâm Thanh Nhã vội vàng bước tới, thấp giọng chào hỏi: "Anh Thomas!"

Nghe vậy.

Thomas, người đang nhắm mắt hưởng thụ mở mắt ra.

Khi nhìn thấy Lâm Thanh Nhã trước mặt, anh ta sửng sốt một chút, ngay sau đó sắc mặt chợt trầm xuống, lạnh giọng hỏi: “Lâm tổng, không phải tôi đã nói là không gặp cô nữa sao? Tại sao cô lại đuổi theo đến đây?"

"Anh Thomas, tôi nghĩ giữa chúng ta chắc hẳn có sự hiểu lầm nào đó, vì vậy tôi nhất định phải gặp anh để giải quyết hiểu lầm này!"

Lâm Thanh Nhã hạ mình xuống và nói với một giọng khá lịch sự.

"Hiểu lầm?"

Thomas cười lạnh một tiếng, nhìn Lâm Thanh Nhã, mặt đầy khinh thường nói: “Lâm tổng, cô nghĩ nhiều rồi, giữa chúng ta thì có thể có hiểu lầm gì cơ chứ? Tôi chỉ đơn giản là không thích cô thôi!"

"Tại sao? Anh Thomas, tôi không phải đã đắc tội gì với anh chứ? "

Lâm Thanh Nhã hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

"Không có lý do gì cả, không thích chính là không thích, không cần lý do. Tôi vẫn giữ nguyên câu nói kia, nếu như Lâm Thị muốn hợp tác cùng tập đoàn Scott, vậy hãy để cho Lâm Vĩ nhậm chức, cô phải rời khỏi, đã nghe rõ chưa?"

Thomas nhìn Lâm Thanh Nhã một cách đầy ngạo mạn.

Lâm Thanh Nhã cắn chặt răng, đè nén cơn giận, kiên nhẫn nói: "Anh Thomas, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện một cách đàng hoàng, nếu anh Thomas là một người hiểu biết, thì nên rõ, Lâm Vĩ căn bản không thể điều hành công ty được."

"Coi như tôi rời khỏi, hai người đạt được hợp tác với nhau đi, nhưng lúc đó sẽ vì năng lực kém cỏi của cậu ta mà gây tổn thất cho Lâm Thị, nhưng cái này cũng chưa là gì."

"Nếu việc này làm ảnh hưởng đến Tập đoàn Scott và gây tổn hại đến lợi ích của tập đoàn, thì tôi nghĩ, anh sẽ không dễ dàng giải thích lại với trụ sở chính đâu, phải không?"

Tuy nhiên.

Sau khi nghe những lời của Lâm Thanh Nhã.

Thomas cười khinh bỉ một tiếng, coi thường nói: “Lâm tổng, cô thật đúng là buồn cười, cô nói Lâm Vĩ bất tài, chẳng lẽ cô cảm thấy mình rất lợi hại sao? Đừng quên, cô cùng lắm chỉ là một con đàn bà mà thôi, cô thực sự nghĩ rằng mình là thiên tài kinh doanh ư, sao cô có thể biết được chuyện gì xảy ra trong tương lai cơ chứ? Đừng chọc cười tôi nữa!"

"Bất kể cô nói gì, tôi cũng đều sẽ ủng hộ Lâm Vĩ, vì vậy xin hãy rời khỏi đây càng sớm càng tốt, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng ngâm chân của tôi!"

Sắc mặt Lâm Thanh Uyển thay đổi, rất không cam lòng hỏi: “Anh Thomas, Lâm Vĩ đã cho anh lợi ích gì? Tại sao anh lại quyết tâm ủng hộ cậu ta như vậy? Chẳng lẽ tôi và anh không thể nói chuyện vui vẻ với nhau một chút được sao?"

"Lâm tổng, cô thật sự rất phiền phức! Đã xong chưa?"

Thomas đầy vẻ không kiên nhẫn nhìn Lâm Thanh Nhã.

"Xin hãy cho tôi một cơ hội, tôi sẽ chứng minh cho anh thấy rằng hợp tác cùng tôi tuyệt đối chắc chắn đáng giá hơn hợp tác với Lâm Vĩ, cậu ta cho anh thứ gì thì tôi cũng có thể cho anh thứ đó!"

Lâm Thanh Nhã lại hạ mình một lần nữa, kiên nhẫn và vô cùng thành khẩn trao đổi.

Vì để thuyết phục Thomas, đây là cách duy nhất bây giờ của cô!

"Cho cô một cơ hội sao?"

Thomas đầy khinh bỉ liếc Lâm Thanh Nhã một cái, hai mắt trợn tròn, trong lòng đột nhiên xuất hiện một chiêu để sỉ nhục Lâm Thanh Nhã.

Vì vậy, anh ta trực tiếp nhìn Lâm Thanh Nhã, mặt đầy giễu cợt nói: “Cô muốn tôi cho cô một cơ hội phải không? Được chứ! Nhưng cô phải bày tỏ chút thành ý của mình trước đã! "

"Thành ý của tôi?"

Lâm Thanh Nhã sững sờ một lúc, đôi mắt xinh đẹp hiện lên đầy vẻ nghi vấn.

"Không sai!"

Thomas gật gật đầu, sau đó chỉ vào chân mình cùng cái bồn ngâm chân bên cạnh, cười nhạt nói: "Lại đây rửa chân cho tôi, sau đó đem đầu ngón chân của tôi liếm thật sạch sẽ, như vậy tôi có thể sẽ cân nhắc đến việc hợp tác cùng cô!"

Nghe thấy những lời này.

Sắc mặt Lâm Thanh Nhã trong chớp mắt trở nên u ám.

Đây mà là cơ hội chó má gì, rõ ràng là đang làm nhục cô! Nhất thời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã hiện đầy sự băng giá, cô lạnh lùng nói: "Thomas, tôi mang thành ý đến đây để tìm anh, nhưng anh lại làm nhục tôi như vậy, anh thật sự coi Lâm Thanh Nhã tôi dễ bị coi thường vậy sao?"

"Thế nào?

Cô không muốn sao?

Nếu đã không muốn thì cút đi, đừng nói gì đến cơ hội dành cho cô nữa!"

Khóe miêng Thomas cong lên đầy phách lối.

"Hừ!"

Lâm Thanh Nhã hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó trực tiếp xoay người đi ra khỏi phòng riêng.

Nhìn bóng lưng Lâm Thanh Nhã rời đi.

Thomas cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: "Lâm tông, cô phải hiểu rõ rằng. Nếu bước ra khỏi cánh cửa này, cơ hội sẽ không còn nữa, nói như vậy tức là, ngày mai cô hãy chuẩn bị đem chức CEO chắp tay nhường cho người ta đi!"

Nghe xong lời này.

Thân hình mềm mại của Lâm Thanh Nhã đang đi ra ngoài run lên bần bật.

Nhưng cô vẫn không ngoảnh đầu lại, cắn chặt hai hàm răng, đi thẳng ra khỏi căn phòng.

Như người xưa vẫn thường nói, kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục.

Về điểm này, Lâm Thanh Nhã cô vẫn có! Đi thẳng đến bên ngoài hành lang.

Lâm Thanh Nhã thở dài một hơi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mất mát và tuyệt vọng, sau đó cả người như mất hồn vậy, nhếch nhác đi ra ngoài.

Mà ngay tại thời điểm này.

Một bóng người lặng lẽ không tiếng động từ trong bóng tối đi ra.

Chính là Diệp Thu.

Từ nãy đến giờ anh vẫn đứng trước cửa phòng 320 nghe lén.

Cho đến khi Lâm Thanh Nhã bước ra, anh mới trốn sang một bên.

Nên tất cả những gì diễn ra trong căn phòng 320 và cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ, anh đều biết.

Nhìn bóng lưng lạc lối của Lâm Thanh Nhã.

Trong ánh mắt của Diệp Thu tràn đầy đau lòng và thương xót.

Ngay sau đó, anh quay đầu nhìn về phía cửa phòng 320, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

Thomas phải không?

Lại dám bảo vợ tôi rửa chân cho anh?

Anh thật đúng là muốn tự tìm chỗ chết rồi!

Diệp Thu không nói lời nào, trực tiếp đá văng cánh cửa phòng 320 bước vào...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play