Nghe lời ấy của Diệp Thu.

Cappuci lập tức như nhận được đại xá, liền vội vàng dập đầu ba cái liên tục với Diệp Thu, lập tức chạy như bay khỏi phòng hội nghị.

“Cậu còn không nhanh cút?”

Murphy Los hung hăng trợn mắt nhìn Ngu Hồng Xương còn đang quỳ dưới đất một chút, lạnh giọng quát lớn.

Nghe thế.

Ngu Hồng Xương một mặt đau khổ chua chát há miệng ra, cuối cùng lại thở dài một hơi, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng đứng lên chuẩn bị rời khỏi phòng hội nghị.

Mà từ nay về sau, chức bí thư trưởng của hiệp hội hội họa ở Hoa Hạ, coi như cũng không còn liên quan đến anh ta nữa! Đợi sau khi Cappuci cùng Ngu Hồng Xương cùng nhau rời đi.

Diệp Thu cũng từ trên ghế đứng lên.

Thấy vậy.

Murphy Los liền gấp gáp cung kính nói: “Thầy ơi, đã lâu không gặp, không biết tôi có thể mời thầy ăn một bữa cơm không?”

Lời nói này vừa dứt.

Mọi người đều phóng ánh mắt hâm mộ về phía Diệp Thu.

Có thể cùng Murphy Los ăn cơm, đối với người trong giới hội họa mà nói, thật sự đúng là vinh quang lớn lao mà.

Chuyện này làm cho bọn họ đố kị muốn chết.

Nhưng mà.

Chỉ thấy Diệp Thu xoa xoa tay, một mặt lạnh nhạt nói: “Không cần, tôi còn phải về nhà lau nhà nấu cơm, có thời gian lại nói đi!”

Nói rồi.

Diệp Thu liền trực tiếp đi đến phía cửa phòng hội nghị.

Murphy Los cả người đều sững sờ, lập tức vội vàng hỏi: “Không biết thầy có thể nói cho học trò biết, bây giờ thầy đang ở đâu không?”

“Hãn Hải Lam Thành!”

Diệp Thu nhàn nhạt nói.

“Hãn Hải Lam Thành?”

“Vâng, học trò nhớ rồi, hôm khác học trò sẽ tự mình đến nhà bái phỏng!”

Murphy Los ôm quyền, vô cùng cung kính nói.

Nhưng mà.

Diệp Thu vốn dĩ đang muốn nhanh chóng rời khỏi cửa lớn của phòng hội nghị, lại là đột nhiên ngừng lại tại chỗ.

Mở chuyện cười cả nước à! Nếu như Murphy Los đến nhà thăm lúc Lâm Thanh Nhã cũng có ở nhà.

Vậy thân phận của mình không phải sẽ bị bại lộ sao?

Phải biết, Lâm Thanh Nhã là fan trung thành của Murphy Los, khẳng định trong phút chốc sẽ nhận ra Murphy Los ngay! Đến lúc đó mình phải giải thích thế nào chứ?

Nghĩ đến chuyện này, sắc mặt của Diệp Thu liền thay đổi, liền vội vã quay người, dặn dò: “Lúc muốn đến, phải gọi điện thoại báo trước cho tôi đó, nhận được đồng ý của tôi mới được đi, có biết chưa?”

“Hiểu rồi!”

Murphy Los không dám có bất kỳ nghi ngờ gì, vội vàng gật đầu.

Thấy thế.

Diệp Thu đây mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm đi ra ngoài cửa phòng hội nghị...... Trở lại Hãn Hải Lam Thành.

Diệp Thu vừa đi đến trước biệt thự, liền phát hiện trước cửa biệt thự có một chiếc xe thể thao Bugatti Veyron phiên bản giới hạn đậu ở đó.

Đối với chiếc xe này, Diệp Thu tương đối quen thuộc.

Đó chính là chiếc xe của cấp dưới của anh – Âu Dương Hạo.

Quả nhiên.

Diệp Thu Vừa mới dừng bước chân, cửa xe liền mở, Âu Dương Hạo từ bên trong xe đi xuống

Cùng lúc này, bên ghế phụ lái cũng có một bóng dáng đi xuống.

Đó là một người đàn ông người nước ngoài trẻ tuổi đẹp trai, trông tuổi tác ước chừng khoảng hai mươi lăm tuổi.

Đối với người này, Diệp Thu đúng là có một chút ấn tượng.

Bởi vì người này chính là con cả của tộc trưởng gia tộc Tư Khắc Đặc ở Châu Âu, Khố Lạc.

Cũng không nên coi thường cái gia tộc Tư Khắc Đặc này.

Đây là gia tộc vô cùng giàu có hàng trăm năm ở Châu Âu.

Toàn bộ gần một phần ba nền kinh tế mạch máu ở Châu Âu đều nằm trong tay bọn họ quản lí, có thể nói chân chính là giàu có nhất nước.

Có thể Cái này A Nói, tại Châu Âu, chỉ cần Tư Khắc đặc biệt gia tộc Đập mạnh đập mạnh Chân, như vậy toàn bộ châu Âu đều sẽ đi theo run ba run.

Mà Khố Lạc này.

Lại là con cả của tộc trưởng, từ nhỏ đã được xem như người kế thừa mà đem đi bồi dưỡng.

Tương lai tất nhiên sẽ tiếp nhận và quản lý gia tộc Tư Khắc Đặc.

Địa vị của anh ta, có thể nghĩ, tuyệt đối là trên vạn người.

Người giàu, quan lớn gì ở trước mặt anh ta, cũng đều thua xa.

Nhưng mà.

Đang đi xuống xe, một khắc nhìn thấy Diệp Thu trở đi.

Trên mặt Khố Lạc trong nháy mắt hiện đầy vẻ cung kính, vội vã hùng hục tiêu sái đi đến trước mặt Diệp Thu, khom người cung kính chào Diệp Thu, nói: “Anh Diệp, Khố Lạc không có chuyện gì thông báo trước với anh Diệp mà đã đến nhà bái phỏng, thành thật xin lỗi.”

“Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Diệp Thu híp híp hai mắt, nhàn nhạt hỏi.

“Lần này tôi đến Giang Châu, là muốn cùng mấy công ty trong nước ở Giang Châu bàn chuyện hợp tác một chút, cha tôi biết anh Diệp đang định cư ở Giang Châu, cho nên đặc biệt dặn dò tôi, sau khi đến Giang Châu, nhất định phải đi đến thăm hỏi anh trước, để tôi thay ông ấy hỏi thăm sức khỏe anh, cho nên tôi đây mới nhờ anh Âu Dương, làm phiền anh ấy dẫn tôi đến chỗ của anh!”

Khố Lạc thận trọng nói.

“Như thế này à, vậy cậu báo tin cho cha cậu nói tôi rất tốt, không cần ông ấy quan tâm!”

Diệp Thu khoát tay một cái, nhẹ như mây gió nói.

“Vâng! Tối nay tôi lập tức trả lời cho ông ấy, chắc chắn sau khi ông ấy biết tình hình của anh, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ!

Khố Lạc liền vội vàng gật đầu một cái, mỉm cười nói.

“Không có chuyện gì khác, thì cậu đi đi, tôi còn có chuyện phải làm!”

Diệp Thu nhàn nhạt nói.

Nhưng mà, đừng thấy anh bề ngoài nhẹ như mây gió.

Thật ra trong lòng của anh đã hoảng hốt đến rối ren rồi.

Mắt thấy sắp đến chiều.

Mà sàn nhà biệt thự còn chưa lau, cơm cũng chưa nấu.

Đây nếu như để cho Lâm Thanh Nhã trở về biết được...... Diệp Thu không còn dám tưởng tượng tiếp.

Cho nên anh phải nhanh chóng đuổi Khố Lạc đi mới được.

“Vâng, chuyện mà anh Diệp bận chắc chắn là chuyện lớn, vậy tôi cũng không làm phiền anh Diệp nữa, tôi có khả năng sẽ ở lại Giang Châu một quãng thời gian, nếu anh Diệp có điều gì cần đến tôi xin mời cứ việc phân phó!”

Khố Lạc ôm quyền, mặt mũi tràn đầy cung kính mà nói.

“Ừm!”

Diệp Thu khoát khoát tay, lập tức đi vào trong biệt thự.

Nhìn qua bóng lưng vội vã của Diệp Thu.

Khố Lạc cũng sững sờ, lập tức xoay đầu nhìn Âu Dương Hạo, một mặt nghi ngờ hỏi: “Anh Âu Dương, sau này anh Diệp thật sự sẽ định cư ở Giang Châu sao?”

“Trước mắt tạm thời là thế này!”

Âu Dương Hạo gật đầu một cái.

“Tôi nghe nói anh Diệp đã kết hôn rồi, không biết đến cuối cùng là người phụ nữ như thế nào, vậy mà có thể may mắn gả cho anh Diệp, đây quả thật là phúc phận tích được từ kiếp trước của cô ấy, Anh Âu Dương có biết đây là người nào không?”

Khố Lạc thử dò xét.

“Lấy mạng lưới tình báo của gia tộc Âu Dương các người, muốn tìm hiểu chuyện này, hẳn là không khó đâu?”

Âu Dương Hạo híp híp hai mắt, một mặt cân nhắc nói.

Nghe lời ấy.

Sắc mặt Khố Lạc thay đổi, liền vội vàng lắc đầu: “Không không không, anh Âu Dương cũng đừng nói bừa, khi anh Diệp còn chưa đồng ý, gia tộc Tư Khắc Đặc chúng ta nào dám tự mình tìm hiểu việc riêng tư của anh Diệp chứ, đây chính là tội chết!”

“Biết là tội chết, vậy thì không cần hỏi bừa, biết càng ít càng tốt, không thì lão đại của chúng ta cũng không ngại giống năm đó đâu, để cho tất cả thế lực ở Châu Âu của các người xáo bài, hiểu không?”

Âu Dương Hạo cười lạnh nói.

“Hiểu rồi, hiểu rồi!”

Khố Lạc tháo mồ hôi lạnh cả người, vội vã gật đầu một cái, ôm quyền cảm kích nói: “Cảm ơn anh Âu Dương đã nhắc nhở!”

“Đi thôi, bọn tôi không nên ở lâu trong nơi này!”

Âu Dương Hạo vẫy vẫy tay, lập tức trực tiếp quay người kéo cửa xe, ngồi lên ghế lái của Bugatti Veyron phiên bản giới hạn.

Thấy thế, Khố Lạc cũng không dám hành động gì, vội vã lên xe.

Một tiếng nổ rền vang vang lên nương theo sự khởi động của chiếc xe thể thao.

Bugatti Veyron nghênh ngang rời đi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play