Nghe lời nói ấy của Ngu Hồng Xương.
Diệp Thu híp híp hai mắt, lập tức nhếch miệng thành một đường cong bỡn cợt: “Ha?”
“Đây là anh tự nói đó?”
“Tôi nói đó, anh gọi điện thoại kêu người đến đi, chỉ cần là người trong giới hội họa ở Hoa Hạ hiểu biết vẽ vời, anh tùy tiện gọi ai cũng được!”
Ngu Hồng Xương nhẹ gật đầu, vô cùng mạnh mẽ nói.
“Được rồi!”
Khóe miệng Diệp Thu hơi câu lên, lập tức lấy ra điện thoại di động, tìm kiếm trong danh sách người liên hệ.
Mà bọn người Capucci với Trần Xuyên thấy thế này, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ xem thường.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Diệp Thu thật sự là quá ngây thơ, quá ngu rồi.
Lấy địa vị của Ngu Hồng Xương trong giới hội họa.
Có ai dám đắc tội anh ta chứ?
Cho dù Diệp Thu thật sự gọi người đến.
Nhưng người ta thấy đối thủ là Ngu Hồng Xương, chắc chắn trong nháy mắt cũng sẽ phản bội mà nói giúp Ngu Hồng Xương, nịnh nọt Ngu Hồng Xương.
Cho nên bất luận rằng Diệp Thu có gọi ai đến thì cũng đều vô dụng, kết quả mọi chuyện đều như cũ.
Không có cách nào, đây chính là sự chênh lệch về địa vị.
Dù cho Diệp Thu thật sự có thực lực, nhưng địa vị lại chênh lệch quá nhiều so với Ngu Hồng Xương.
Không ai có thể giúp được anh.
Cái này cũng chắc chắn rằng hôm nay anh sẽ thua chứ không nghi ngờ gì nữa.
Cứ như vậy.
Dưới vô vàn ánh mắt xem thường của mọi người.
Diệp Thu nhanh chóng tìm được một dãy số, bấm ra ngoài, thản nhiên nói: “Murphy Los, không phải ông muốn gặp tôi sao?”
“Tôi đang ở hội liên hiệp họa sĩ ở Châu Âu, cho ông mười phút phải xuất hiện trước mặt tôi!”
Nói xong, Diệp Thu liền trực tiếp cúp điện thoại.
Mọi người ở đây thấy thế đều sững sờ.
“Ha ha ha!”
Lập tức, trong phòng họp bạo phát ra vô số tiếng cười nhạo xem thường.
“Ai nha má ơi, chắc chắn rằng tên nhóc này không phải đến để chọc cười chứ?”
“Còn gọi điện thoại cho Murphy đại sư, còn bảo trong mười phút Murphy đại sư phải đến, có phải là quá khoe khoang khoác lác rồi không?”
“Ha ha ha, tên nhóc, có phải anh mắc chứng hoang tưởng không vậy?”
“Anh biết số điện thoại của Murphy đại sư là bao nhiêu không?”
“Giả cũng giống thật đó!”
“Khôi hài, thật sự quá khôi hài, đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi nghe trong năm nay đó!”
Trong nhất thời, đám người nhao nhao cười nhạo.
“Diệp Thu, khoác lác cũng phải có giới hạn, thầy của tôi tồn tại thế nào chứ?”
“Là đại sư hàng đầu thế giới đó, ngay cả đại sư huynh tôi muốn gặp mặt ông ấy, đều phải hẹn trước sớm hơn một tuần, anh chỉ là một người vô danh, dùng một số điện thoại là có thể gọi được thầy tôi đến à?”
“Anh diễn thế này cũng quá giả rồi đó?”
Cappuci nhìn Diệp Thu một chút, mặt mũi tràn đầy vẻ xem thường nói.
“Đúng đó, sao anh không trực tiếp gọi điện thoại cho tổng thống Mỹ luôn đi?”
“Khoác lác không làm bản nháp, anh Cappuci với thư kí Ngu cũng đều là học trò yêu thương của Murphy đại sư, ở trước mặt hai người họ, anh cũng còn dám khoác lác như thế, không sợ thổi phồng da trâu rồi tự mình nổ theo sao?”
Trần Xuyên một mặt mỉa mai nói.
“Người trẻ tuổi, nếu như anh thật sự không thể gọi những người khác được, vậy thì nhận thua ngay đi, vở hài kịch này cũng nên kết thúc ở đây rồi, tôi không có nhiều thời gian nhìn anh diễn trò như vậy, hơn nữa, xin anh đừng đứng trước mặt tôi, lấy cách này nhục nhã sư phụ tôi, bằng không thì đừng trách tôi không khách sáo với anh!”
Ngu Hồng Xương sầm mặt lại dùng giọng điệu băng lãnh nói.
Hiển nhiên, tất cả mọi người đều không có bất kì ai cho rằng Diệp Thu sẽ gọi được Murphy đến.
Bởi vì theo bọn họ nghĩ, đây hoàn toàn là chuyện không thể nào.
Mà cú điện thoại Diệp Thu vừa gọi lúc nảy, trong mắt bọn họ hoàn toàn chính là một chuyện cười.
Diệp Thu không có phản ứng lại với đám người, mà là ngồi xuống ghế, nâng hai chân lên, lẳng lặng chờ đợi.
Thấy thế.
Vẻ khinh bỉ trên mặt mọi người lập tức càng tăng thêm.
Theo bọn họ nghĩ.
Rõ ràng Diệp Thu này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Ngược lại bọn họ muốn xem xem, mười phút sau, Diệp Thu sẽ kết thúc như thế nào! Cứ như vậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Mắt thấy thời gian trôi qua được chín phút năm mươi tám giây, lúc sắp chạm đến mười phút.
“Rầm!”
Đột nhiên chỉ nghe một tiếng vang thật lớn.
Cửa phòng họp bị người bên ngoài đẩy ra.
Một ông lão người nước ngoài có mái tóc trắng như tuyết, giữ bộ râu quai nón màu trắng, con ngươi màu xanh lam xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Đám người bên trong phòng họp thấy thế này, ngoại trừ Diệp Thu ra, trong nhất thời tất cả đều ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt gương mặt hiện lên đầy vẻ ngạc nhiên kinh sợ.
Bởi vì ông lão người nước ngoài này, phàm là người lăn lộn trong giới hội họa, trên cơ bản tất cả đều biết.
Người này không phải ai khác, mà chính là đại sư hội họa nổi danh đứng đầu trên toàn thế giới, Murphy! Nghe nói một bức tranh ông ấy tùy tiện vẽ, đều có thể đấu giá được ngàn vạn.
Tác phẩm chất lượng tốt thì giá trị càng hơn mấy trăm triệu thậm chí một tỷ trở lên! Thậm chí lấy độ hot của ông ấy bây giờ trong giới hội họa, tùy tiện vẽ một con ruồi trên giấy, đều có thể bán được giá mấy chục vạn mấy trăm vạn.
Cho nên gọi ông ấy là người máy in tiền cũng không quá đáng.
Mà bây giờ.
Ông lão động ngón tay một cái thì có thể gây nên sóng gió trong giới hội họa.
Giờ phút này trên đầu lại đầy mồ hôi, trên mặt biểu hiện đầy sốt ruột cùng lo lắng.
Thật sự giống như sợ sẽ bỏ lỡ cái gì.
“Thầy!”
Giờ phút này Ngu Hồng Xương với Cappuci cũng đều là kinh ngạc đến hỏng rồi.
Hiển nhiên hai người cũng không nghĩ tới, thế mà Murphy sẽ xuất hiện ở đây. . Cập 𝓷hậ𝘁 𝘁ruyệ𝓷 𝓷ha𝓷h 𝘁ại [ TRu𝗠TR 𝖴YE𝑵﹒V𝑵 ]
Thế là, hai người liền vội vàng đứng lên, đón tiếp Murphy.
“Thầy, sao thầy lại đến đây thế, nếu sớm biết thầy đại giá quang lâm, con đã cử xe chuyên dùng đến đón thầy rồi!”
Ngu Hồng Xương nhìn Murphy, một mực cung kính nói.
“Đúng vậy đó thầy, không phải là thầy nhớ con và đại sư huynh chứ?
Lần sau thầy cứ gọi điện thoại cho con với đại sư huynh là được rồi, hai chúng con lập tức liền sẽ đi thăm thầy, sao dám làm phiền thầy tự mình đi một chuyến chứ!”
Cappuci một mặt nịnh nọt nói.
Nhưng mà.
Murphy hoàn toàn không có phản ứng lại hai người, thậm chí ngay cả nhìn cũng đều không nhìn hai người một chút.
Ông ấy trực tiếp vòng qua hai người, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, bước nhanh đến bên cạnh Diệp Thu.
Chỉ nghe “phù phù!”
Một tiếng.
Murphy trực tiếp cong hai chân, quỳ xuống với Diệp Thu.
Một màn này.
Trực tiếp làm mọi người ở đây choáng váng.
Hai sư huynh đệ Ngu Hồng Xương cùng Cappuci càng sững sờ ngay tại chỗ, giống như bị người dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, ngây ra như phỗng.
Quả thật bọ họ không tin những gì nhìn thấy là thật! Murphy, đại sư hàng đầu thế giới, vậy mà quỳ xuống trước mặt hạng người vô danh như Diệp Thu! Đây là hình ảnh đến nằm mơ bọn họ cũng không dám nghĩ mà! Mà bây giờ, lại diễn ra trước mặt bọn họ chân thực đến như thế.
Chuyện này chấn động khỏi phải nói khi đập vào thị giác của bọn họ, mặt mũi của từng người lờ mờ, lần thứ hai ngoác miệng thành hình chữ ‘O’.
Đúng lúc này.
Murphy lại dập đầu ba cái với Diệp Thu, một mực cung kính nói: “Thầy à, thầy làm học trò tìm thật cực khổ mà, cuối cùng học trò cũng được gặp thầy rồi!”
Lời này của Murphy.
Giống như trời trong một tia sét nổ vang bên tai của mọi người.
Chuyện này khiến cho đám người vốn đã khiếp sợ không thôi, kém chút đã hôn mê.
Nhất là Ngu Hồng Xương với Cappuci.
Giờ phút này biểu cảm trên mặt hai người đặc sắc đến thế nào thì khỏi phải nói rồi.