Cố Hạnh Nguyên cười nói: “Gần đây sức khỏe của mẹ đang trong giai đoạn hồi phục, mẹ cháu còn cố ý kêu cháu cảm ơn dì đã tặng cho mẹ thuốc bổ.”
Giang Tuệ Tâm nhẹ nhàng lắc đầu: “Thật ra thì mấy thứ này cũng không tính là bao, ai bảo bọn ta đây là chị em tốt của nhau.”
Giang Tuệ Tâm và Cố Hạnh Nguyên nói lời khách sáo với nhau, Bắc Minh Thiện ngồi ở vị trí chủ vị thì lại không nói một lời nào mà dùng cơm.
Đợi đến lúc anh ăn xong, anh mới hờ hững hỏi một câu: “Mẹ của em có hài lòng đối với cây gậy đó không?”
Cố Hạnh Nguyên nhẹ gật đầu: “Mẹ kêu tôi nói lời cảm ơn với anh.”
...
Chín giờ tối, rốt cuộc Cố Hạnh Nguyên cũng đã lái xe về đến nhà của Lạc Kiều.
Lúc Cố Hạnh Nguyên đưa Cửu Cửu trở về quá vội vàng, Anna và Lạc Kiều cũng không hỏi tình hình ngày hôm nay như thế nào.
Nhưng mà bọn họ có thể nhìn ra được tình huống ngày hôm nay thoạt nhìn cũng rất tốt.
Đợi đến lúc Cố Hạnh Nguyên trở về lần nữa, bọn họ chẳng qua cũng hỏi một vài tình huống cụ thể.
...
Hiện tại ngoại trừ giấu diếm Cửu Cửu với người nhà họ Bắc Minh thì những người khác đều biết đến sự tồn tại của con bé.
Lúc đi thăm hỏi mẹ, Cố Hạnh Nguyên cũng thường xuyên dẫn theo Cửu Cửu đi cùng, tâm sự gì đó với mẹ và dì Như Khiết.
Về phần Giang Tuệ Tâm, bà thừa dịp lúc nào Trình Trình và Dương Dương đi học mang theo bữa ăn sáng mình đã chuẩn bị sẵn đến bệnh viện.
Chuyến đi này bà ta phát hiện mối quan hệ giữa Lục Lộ và Dư Như Khiết trở nên càng ngày càng tốt, ý đồ từng muốn đâm chọt cũng đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Càng làm cho bà không nghĩ tới đó chính là Bắc Minh Thiện thế mà lại trang bị cho Dư Như Khiết một cặp tay giả mới tinh.
Nếu cứ dựa vào tình hình hiện tại, làm không cẩn thận thì mẹ con bọn họ cuối cùng cũng sẽ có một ngày làm hòa như lúc ban đầu.
Mẹ của Bắc Minh Triều Lâm đã chết rồi, Dư Như Khiết là vợ hai của Bắc Minh Chính, mà mình chẳng qua là người vợ thứ ba.
Bây giờ Bắc Minh Thiện lại nắm giữ toàn bộ quyền của tập đoàn Bắc Minh, nếu như có một ngày anh muốn đón Dư Như Khiết trở về nhà cổ nhà họ Bắc Minh, vậy thì mình đã hoàn toàn khó giữ địa vị này rồi.
Mặc dù Bắc Minh Thiện đối xử với Bắc Minh Đông cũng không tính là tệ, nhưng mà dù sau lúc đó anh cũng đã đuổi gia đình của Bắc Minh Triều Lâm ra ngoài, vậy cũng khó đảm bảo nó sẽ không đuổi Bắc Minh Đông tính cả mình ra khỏi nhà họ Bắc Minh.
Bà ta cảm thấy là mình không thể tiếp tục thực hiện những hành động nhỏ nhặt nữa, bà ta nên khai thác một số biện pháp mạnh mẽ.
Về phần thủ đoạn như thế nào thì bà ta còn cần phải suy nghĩ một chút.
...
Vẻ ngoài ôn hòa bình thường của Giang Tuệ Tâm cũng không làm bớt đi sự đề phòng của Trình Trình và Dương Dương đối với bà ta.
Trên thực tế thì cũng chỉ có hai đứa bọn nó mới sinh ra cảnh giác với bà ta, sau khi đã tìm kiếm thông tin trên máy vi tính rất lâu, cuối cùng cũng đã tìm ra cách để theo dõi bà ta.
...
Lúc Trình Trình và Dương Dương tan học trở về, phát hiện ở trong nhà ngoại trừ có mấy người giúp việc thì cũng không còn người nào khác.
Bọn nó biết được từ trong miệng của một người giúp việc rằng bà nội đã đi đến bệnh viện, liền biết được bà ta đến đó để thăm bà nội ruột với bà ngoại.
Về đến phòng ngủ của Trình Trình, Dương Dương liền lấy cặp sách đặt ở trên bàn, chuẩn bị bắt đầu làm bài tập.
Nhưng mà lại bị Trình Trình ngăn cản lại: “Trước tiên em đừng có vội làm bài tập, em còn nhớ nhiệm vụ mà chúng ta ở lại nơi này không?”
“Nhiệm vụ? Đúng rồi nhỉ, nhiệm vụ ở lại của chúng ta chính là phải nghĩ cách để theo dõi bà nội sau, sau đó báo tin cho mẹ.” Dương Dương nói xong thì lập tức phấn chấn tinh thần.
Nhưng mà rất nhanh lại giống như một quả bóng xì hơi: “Không phải là chúng ta vẫn còn chưa nghĩ tới cách gì à, chẳng lẽ nói bây giờ anh đã có biện pháp tốt rồi?”
Trình Trình gật đầu, cậu mở laptop của mình ra, sau đó lại lấy một một đồ vật nhỏ giống như là ống kính từ trong cặp của mình ra.
“Em xem cái này đi.” Nói xong, cậu thực hiện một vài thao tác đơn giản trên máy vi tính rồi sau đó mở camera lên.
Dương Dương bước đến trước màn hình máy vi tính, chỉ nhìn thấy hình ảnh xuất hiện ở bên trong chính là phòng của Trình Trình.
“Bây giờ anh đi lấy camera xuống, em xem xem còn có thể coi được cái gì hay không.” Nói xong, Trình Trình cầm lấy camera quay người đi ra ngoài.
Dương Dương ngồi trước màn hình, nhìn thấy hình ảnh ở bên trong chính là khung cảnh phòng khách dưới lầu.
Trình Trình cầm camera đi dạo một vòng ở trong phòng khách rồi sau đó lại trở về phòng ngủ của mình.
“Như thế nào, có phải là hình ảnh rất rõ ràng không?”
Dương Dương đưa tay làm một dấu ok: “Cái vật này tốt thì tốt đó, nhưng mà cũng chỉ có một cái thì quá ít, hơn nữa lúc nãy hình như là em không nghe thấy được âm thanh ở bên trong. Nếu là như vậy, cho dù chúng ta có nhìn thấy được bà nội thì cũng không biết được bà ấy đang nói cái gì.”
Trình Trình đặt camera lên trên mặt bàn, sau đó lại lấy ra mấy cái từ trong cặp: “Anh có mua mấy cái rồi, có thể đặt ở những chỗ mà bà nội thường đi qua, âm thanh cũng có thể truyền đồng bộ, chỉ có điều là anh chưa kiểm tra nó cho em xem. Việc hiện tại chúng ta cần làm là phải lắp đặt camera vào trong phòng của bà nội và trong phòng khách nữa, chúng ta chia ra hành động, anh đi vào trong phòng khách còn em đi đặt ở trong phòng ngủ của bà nội.”
Trình Trình nói xong, hai anh em bắt đầu chia ra hành động.
Dương Dương cầm bốn cái camera lặng lẽ đi đến cửa phòng ngủ của Giang Tuệ Tâm, nhẹ nhàng vặn chốt cửa một cái, phát hiện cửa cũng không có khóa trái, cậu nhanh chân đi vào trong căn phòng.
Sau khi đi vào phòng, Dương Dương ngó đông ngó tây, đây là lần đầu tiên mà cậu bước vào trong căn phòng này.
Rốt cuộc phải đặt mấy cái camera này ở đâu cho phù hợp đây, Dương Dương nhíu mày.
Cậu bé nhơ Trình Trình đã nói với mình nhất định phải bí ẩn hơn, góc độ phải chính xác, nếu không thì đặt không cong rồi.
Dương Dương bắt đầu quan sát cả căn phòng.
Đây là một căn phòng có phòng xếp.
Ở bên ngoài căn phòng là một phòng khách nhỏ nhỏ, đối diện với cửa là bàn trà, đằng sau bàn trà có đặt một loạt ghế sofa.
Đối diện với ghế sofa và bàn trà có treo một cái tivi.
Đồ đạc ở trong phòng rất đơn giản, một cái giường lớn, ở bên cạnh có đặt một cái tủ đầu giường, bàn trang điểm được đặt ở gần với cửa sổ.
Tủ quần áo cạnh tường kế bên cái giường.
Xem ra là bốn cái camera này phải đặt hai cái ở phòng trong, hai cái để ở phòng ngoài là tốt nhất.
Trình Trình cũng cầm bốn cái camera, thừa dịp người giúp việc không có ở đây thì nhanh chóng chọn mấy vị trí tốt, đều là góc độ có thể nhìn thấy cả căn phòng, hơn nữa ra cũng là nơi mà người giúp việc quét dọn vệ sinh sẽ không chạm đến.
...
Sau khi Trình Trình bố trí tốt camera xong liền nghe thấy ở bên ngoài truyền đến âm thanh ô tô, sau đó lại nhìn thấy Giang Tuệ Tâm và người giúp việc đi vào từ bên ngoài.
Trình Trình không biết là Dương Dương đã làm xong hay chưa.
Lúc nãy cậu kêu Dương Dương đi vào trong phòng của Giang Tuệ Tâm lắp đặt camera cũng là bởi vì cậu lo lắng Dương Dương lắp đặt vị trí ở dưới lầu không thích hợp, hơn nữa còn có khả năng sẽ bị người giúp việc phát hiện.
Dù sao thì từ nhỏ mình đã lớn lên ở nhà cổ, đối với hoàn cảnh ở nơi đây tương đối quen thuộc, có làm thì cũng thuận buồm xuôi gió.
Thấy Giang Tuệ Tâm đã trở về, Trình Trình biểu hiện ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Bà nội.”
Lúc đầu Giang Tuệ Tâm trở về từ bệnh viện trong lòng có chút không thoải mái, nhưng nhìn thấy Trình Trình thì lại lộ ra nụ cười: “Cháu ngoan, có phải là học tập mệt mỏi cho nên xuống đây tìm đồ ăn rồi không?”
Đúng lúc Trình Trình không có lý do gì, nghe thấy Giang Tuệ Tâm nói như thế này thì vội vàng gật đầu: “Hồi trưa này ở trường học Dương Dương không có ăn được bao nhiêu, bây giờ em ấy đang đói bụng, cháu đi tìm chút thức ăn cho em ấy.”
“Cháu ở đây tìm đi, bà nội có chút mệt mỏi, bà muốn đi lên trên nghỉ ngơi.” Giang Tuệ Tâm nói xong thì cũng đi lên lầu cùng với người giúp việc.
Trình Trình không biết là Dương Dương đã đi ra khỏi phòng của bà nội hay chưa, cậu lo lắng nếu như bị bà nội bắt gặp vậy thì coi như thất bại trong gang tấc rồi.
Cậu nghĩ đến đây thì lại vội vàng chạy lên phía trước hai bước, bàn tay nhỏ đỡ lấy cánh tay của Giang Tuệ Tâm: “Bà nội, để cháu đưa bà lên lầu.”
“Ha ha, Trình Trình đúng là một đứa bé hiểu chuyện.”
Trình Trình vì để báo tin cho Dương Dương, cậu vừa cẩn thận đỡ bà nội vừa nâng cao giọng nói của mình lên một chút: “Bà nội, ngày hôm nay bà đi gặp bà ngoại, bệnh của bà ấy đã khá hơn chút nào chưa ạ?”
“Bà nội, ngày hôm nay ở trường của bọn cháu có xảy ra một chuyện rất thú vị, để cháu kể cho bà nghe nha...”
Cậu vừa nói còn vừa cố ý đạp chân mạnh trên cầu thang để âm thanh có thể lớn hơn một chút.
Lúc này Dương Dương đang bận rộn lắp camera ở trong phòng của bà nội, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói của Trình Trình truyền đến.
Cậu cẩn thận lắng nghe, lần này tiêu đời rồi, bà nội đã trở về, hơn nữa có vẻ cũng đã đi đến lầu hai.
Bây giờ mình chắn không thể thoát thân được, vậy thì phải làm cái gì mới được đây.
Trong lòng của Dương Dương trở nên vô cùng khẩn trương, hai mắt nhanh chóng đảo quanh toàn bộ phòng ngủ, xem xem có chỗ nào dành cho mình trốn hay không.
Giang Tuệ Tâm lại không phát hiện ra sự khác thường của Trình Trình, tưởng rằng là mình trở về nên Trình Trình cảm thấy vui vẻ mà thôi.
Hai bà cháu rất nhanh liền đi đến đến hành lang lầu hai, Giang Tuệ Tâm dừng bước lại nói với Trình Trình: “Cháu ngoan, cháu trở về làm bài tập tiếp đi, bên cạnh là phòng ngủ của bà rồi.”
Trình Trình vẫn còn cảm thấy không yên lòng, cậu ngẩng đầu lên nhìn Giang Tuệ Tâm rồi nói: “Bà nội, để cháu đưa bà đi vào luôn có được không ạ, mấy ngày gần đây cháu bận làm bài tập của mình với lại dạy thêm cho Dương Dương đều không có thời gian nói chuyện với bà.”
Giang Tuệ Tâm nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu Trình Trình thật sự đã trưởng thành rồi, càng ngày càng hiểu chuyện. Được thôi, cháu đi vào cùng với bà đi, chúng ta trò chuyện với nhau, nhưng mà cũng chỉ có thể nói chuyện một lát thôi nha.”
Trình Trình bước lên phía trước một bước, đưa tay nắm chặt chốt cửa nhẹ nhàng vặn một cái, cửa liền mở ra.
Cậu là người đầu tiên đi vào, vừa đi vừa nói: “Bà nội, bà đi chậm một chút.” Lại vừa nhanh chóng nhìn phòng nghỉ một lần.
Trong phòng của bà nội không có ai hết, cậu thở một hơi nhẹ nhõm, xem ra Dương Dương đã hoàn thành nhiệm vụ và đi rồi.
Sau đó cậu trò chuyện với bà mấy câu rồi lại trở về phòng ngủ của mình.
...
Chỉ là sau khi Trình Trình trở lại phòng của mình chỉ muốn thở ra một hơi thật dài, sau đó lại vội vàng nuốt hơi thở vừa mới ra đến bên miệng lại.
Bởi vì cậu nhìn thấy trong phòng của mình không có một ai, cặp của Dương Dương vẫn còn nhét ở trên bàn của mình.
Chắc chắn là cái thằng nhóc này chưa đi ra cho nên đã bị nhốt ở trong phòng của bà nội rồi.
Nghĩ đến đây, lông mày của cậu hơi nhíu lại. Ngày bình thường động tác của thằng nhóc này không phải là rất nhanh nhẹn à, sao đến thời điểm mấu chốt thì giống như là xe bị tuột xích vậy trời.
Bây giờ bà nội còn đang ở trong phòng, không biết là bà đã phát hiện ra Dương Dương hay chưa.
Lúc cậu đang lo lắng cho Dương Dương, sau đó liền nhớ đến camera.
Lắp đặt cái này không phải là cần để sử dụng à, hiện tại xem như nó đang phát huy tác dụng.
Vội vàng mở máy vi tính lên, mở chương trình mà mình đã cài đặt sẵn từ trước.
Rất nhanh, thông tin hình ảnh từ tám camera được truyền đến máy vi tính, một cái camera là một ô vuông nhỏ trải rộng ra, rất chỉmh tề.
Trình Trình cẩn thận tìm kiếm mục video.
Hàng trên là camera cậu đã đặt trong phòng khách, còn hàng dưới là của Dương Dương lắp đặt trong phòng ngủ của bà nội.
Chỉ nhìn thấy hình ảnh truyền đến từ hai cái camera là phòng ngoài căn phòng của bà nội. Lúc này bà ta đang dọn dẹp lại đồ đạc của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT