Sau khi Dư Như Khiết nghe rõ rồi: “Hạnh Nguyên, vậy thì chắc chắn là Thiện đã cất giấu những ảnh chụp này, hơn nữa dì có thể chắc chắn Thiện thật lòng thích con, nếu không thì dựa vào cái tính xấu đó của nó thì nó sẽ không để một người không liên quan biết chuyện riêng tư của mình. Mặc dù là giữa hai đứa có khúc nhạc dạo ngắn, nhưng mà dì cảm thấy duyên phận của hai đứa vẫn chưa bị cắt đứt, cái này giống như là trong truyền thuyết vậy đó, đến cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày hòa hợp lại với nhau.”

Cố Hạnh Nguyên nhìn Dư Như Khiết một chút, lại nhìn Mạc Cẩm Thành một chút, sau đó lại mang theo giọng điệu tinh nghịch như trẻ con mà nói: “Dì Như Khiết à, con thấy là dì không phải đang nói con mà là đang nói dì với lại ba nuôi thì có, đã nhiều năm như vậy rồi ba nuôi đối với dì vẫn chung thủy không buông bỏ, giữa hai người mới được gọi là duyên phận chân chính.”

“Nè cái con nhóc thối này, từ lúc nào mà học được cách trêu đùa hai người già này vậy hả.” Mạc Cẩm Thành cũng bị Cố Hạnh Nguyên làm cho vui vẻ, nhưng mà ông ta không hề ngại ngùng chút nào mà đứng dậy từ trên ghế ngồi xuống bên cạnh của Dư Như Khiết, đưa tay kéo bà ta lại rồi nói tiếp: “Có điều là con nói quả thật không sai, duyên phận của ba với Như Khiết thật sự không có cái gì phá nổi hết.”

...

Lúc này mặt của cũng đỏ bừng một mảnh, bà ta hơi vùng vẫy một hồi, hơi gắt giọng nói: “Cái ông già không đứng đắn này, cũng không sợ con cái cười cho.”

Mạc Cẩm Thành thì lại không hề xấu hổ.

Ông ta nhướng lông mày, nói vô cùng chính trực: “Hai người chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi, hơn nữa lúc còn ở Sabah tôi đã cưới hỏi bà vào cửa đàng hoàng.” Nói xong, ông ta lại quay đầu nhìn về phía Cố Hạnh Nguyên rồi nói: “Hạnh Nguyên, ba coi con là con gái của mình, mặc dù là lúc trước Thiện đối xử không phải phép với Như Khiết rất nhiều lần, nhưng mà dù sao thằng bé cũng là con trai ruột của bà ấy, hơn nữa thông qua chuyện lần này Như Khiết nằm viện, ba có thể nhìn ra được biểu hiện của thằng bé đã không còn xa cách với bà ấy như trước. Cho nên người già chúng ta vẫn có một nguyện vọng, đó chính là hy vọng thân càng thêm thân, con và Thiện cũng có một kết quả tốt, mặc dù là hai đứa đã có ba đứa con rồi nhưng mà vẫn còn chưa tính là một gia đình viên mãn.”

“Được rồi Cẩm Thành, chuyện của bọn nhỏ thì cứ để bọn nhỏ tự mình đối mặt đi, có rất nhiều chuyện người già chúng ta không thể chi phối được đâu, con cháu tự có phúc của con cháu.” Dư Như Khiết cảm thấy vấn đề này thật sự không cần thiết tiếp tục bàn nữa, bà ta hiểu tính cách của con trai mình, cũng hiểu tính cách của Cố Hạnh Nguyên, cứ để cho hai đứa thuận theo tự nhiên là được rồi. Chỉ cần có con cái làm mối liên hệ, vậy thì sẽ không hoàn toàn chia cắt nhau.

Mạc Cẩm Thành hiểu ý của Dư Như Khiết, ông ta cúi đầu xuống nhìn đồng hồ rồi nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, Hạnh Nguyên, con cũng về nhà nghỉ ngơi sớm đi, lần sau dẫn bọn nhỏ đến đây cùng luôn, với lại cũng tìm cơ hội nói chuyện của Cửu Cửu cho mẹ của con biết, hai người chúng ta sẽ ở bên cạnh nói vài lời có ích cho con, ba nghĩ là bà ấy cũng sẽ không phản đối cái gì đâu. Về phần thái độ của bà ấy đối với Thiện, ba tin tưởng là sẽ không bao lâu nữa sẽ có chỗ thay đổi.”

...

Cố Hạnh Nguyên đang trên đường lái xe đến nhà của Lạc Kiều, suy nghĩ lại lời nói của dì Như Khiết, chắc cũng nên nói thân phận của Cửu Cửu cho mẹ nghe rồi.

Đang trên đường trở về, cô liền đưa ra một quyết định, ngày mai là ngày nghỉ, cô muốn dẫn theo ba đứa nhỏ đi gặp mẹ với lại dì Như Khiết.

Nghĩ đến đây, cô kết nối tai nghe bluetooth rồi gọi điện thoại qua cho Trình Trình: “Cục cưng, bọn con đang làm gì đấy?”

Trình Trình cầm điện thoại, liếc mắt nhìn Dương Dương chăm chỉ làm bài tập của mình trên bàn học, sau đó nói: “Con đang làm bài tập cùng với Dương Dương ạ.”

Nghe thấy hai anh em giúp đỡ lẫn nhau, trong lòng của Cố Hạnh Nguyên liền cảm thấy hết sức vui vẻ.

Đã từng có lúc cô có cảm giác giữa hai đứa bé hình như có khoảng cách với nhau, mà đều là bình thường gặp nhau cũng không tính là ít, nhưng mà nói chung vẫn là thiếu đi cái gì đó.

Vì thế, cô cho rằng vấn đề này là do hai đứa bé đã không lớn lên cùng nhau, môi trường sống và điều kiện khác nhau cho nên tính cách cũng khác nhau.

Cô cũng rất buồn rầu, có rất nhiều hoàn cảnh cố định cô không có cách nào sáng tạo cho bọn nhỏ, nhưng mà cũng nên cố gắng về phương diện tinh thần.

Không ngờ là một quyết định của thằng cha Bắc Minh Thiện với lại Dương Dương trong lúc vô tình khiến sợi dây gắn kết giữa hai đứa trẻ trở nên gần gũi hơn.

Vừa nghĩ đến ba nó, cô liền không khỏi nhớ đến tấm ảnh ngày đó Bắc Minh Thiện cho mình xem.

Một đứa bé nhỏ một mặt ghét bỏ, trong tay còn ôm theo một đứa bé...

Gương mặt của cô lại hơi đỏ lên.

“Mẹ ơi?” Trình Trình ở đầu dây bên kia điện thoại không nghe thấy âm thanh của Cố Hạnh Nguyên, thăm dò kêu lên một tiếng.

Suy nghĩ của Cố Hạnh Nguyên bị Trình Trình kéo lại, thầm mắng mình đang suy nghĩ miên man cái gì ở trong đầu vậy.

“Cục cưng, mẹ có chuyện muốn nói với con, ngày mai mẹ muốn dẫn các con đi đến chỗ của bà chơi.”

...

“Bà á?” Trình Trình cảm thấy có chút đột ngột, bọn nó biết bà này cũng không phải là người bà ruột của bọn nó, với lại hình như cũng đã nghe nói bà ruột của bọn nó đã qua đời rồi, sao còn có thể xuất hiện thêm một người bà được nữa?

“Cục cưng, con không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy đâu, đến lúc đó các con sẽ hoàn toàn hiểu thôi, hơn nữa mẹ cũng muốn dẫn theo em gái của con đi cùng.” Cuối cùng, rốt cuộc Cố Hạnh Nguyên cũng đã đưa ra quyết định này, cho dù ngày mai có xảy ra chuyện gì, Cửu Cửu cũng phải xuất đầu lộ diện.

“Mẹ ơi, vậy bên phía của ba...” Trình Trình có chút lo lắng mà hỏi.

“Còn phải tiếp tục giữ bí mật với ba của con.” Cố Hạnh Nguyên dặn dò một câu.

Lúc này Dương Dương cũng đã dừng bút ở trong tay, cậu quay đầu nhìn về phía Trình Trình. Cậu biết là Trình Trình đang nói chuyện bí mật gì đó với mẹ, cậu bé cẩn thận đi tới, nhỏ giọng nói với Trình Trình: “Anh với mẹ đang nói cái gì đó?”

Trình Trình di chuyển ánh mắt nhìn về phía phương hướng cửa phòng ngủ, Dương Dương lập tức hiểu ra ngay, cậu im lặng đi đến nhẹ nhàng mở cửa, nhô cái đầu nhỏ ra nhìn xung quanh một chút.

Trong hành lang loé lên ánh đèn, nhưng mà không có ai, sau đó cậu lại đóng cửa kỹ lại một lần nữa, cũng khóa trái, lúc này làm một dấu ok với Trình Trình.

Chờ đến lúc Dương Dương trở lại bên cạnh của cậu, cậu nhỏ giọng nói với Dương Dương: “Ngày mai mẹ chuẩn bị dẫn chúng ta đi gặp bà, hơn nữa em gái cũng sẽ đi cùng.”

Dương Dương cũng không hiểu gì giống như là Trình Trình: “Không phải là bà của mình ở đây hả? Chúng ta còn phải đi đâu để gặp bà nữa, rốt cuộc là chúng ta có mấy người bà lận vậy?”

Lúc này Trình Trình ra dấu cho Dương Dương đừng có lên tiếng, sau đó mới nói với điện thoại: “Mẹ ơi, ngày mai lúc nào mới đến đón chúng con vậy?”

“Chắc là tám chín giờ sáng ngày mai đấy, trước tiên cứ đón các con, sau đó lại đi đón em gái.”

Trình Trình nhẹ gật đầu: “Mẹ, bọn con hiểu rồi, bây giờ mẹ đang lái xe đi đến chỗ của dì Kiều Kiều hả mẹ, trên đường phải chú ý an toàn ạ.”

Cố Hạnh Nguyên mỉm cười: “Đúng là một cục cưng hiểu chuyện mà, thôi được rồi, không nhiều lời với các con nữa, tạm biệt.”

Trình Trình cúp điện thoại: “Sáng sớm ngày mai mẹ sẽ đến đây đón chúng ta, về phần người bà nào thì anh cũng không biết nữa, mẹ nói là ngày mai chúng ta sẽ biết thôi.”

Dương Dương nghe cái hiểu cái không, quay người lại tiếp tục ngồi trên bàn làm bài tập. Cậu cảm thấy là hiện tại những chuyện này đã có mẹ với Trình Trình rồi, mình không cần phải tốn công tốn sức vào mấy chuyện này nữa, chuyện quan trọng trước mắt của mình là làm sao để lọt vào top ba của lớp một năm nay.

Đây là thách thức lớn nhất mà Dương Dương phải đối mặt, đồng thời cũng là bài toán khó mà Trình Trình và Lạc Hàn cũng phải đối mặt.

Sau khi Dương Dương báo chuyện này cho Lạc Hàn nghe, Lạc Hàn cũng không cảm thấy kinh ngạc bao nhiêu, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị.

...

Rất nhanh, Cố Hạnh Nguyên liền trở về nơi ở của Lạc Kiều, đầu tiên là cô hỏi Anna: “Có phải là Kiều Kiều với Hình Uy đã đi lên lầu nghỉ ngơi rồi không?”

Anna đang ngồi ở trên ghế sofa chơi cờ cá ngựa với Cửu Cửu, cô ta nhẹ gật đầu.

Cố Hạnh Nguyên xem như cũng hơi yên tâm, sau đó mới nói với Anna: “Ngày mai tôi muốn dẫn bọn nhỏ đi gặp mẹ của tôi với lại ba nuôi.” Sau khi nói xong, lại cường điệu nói thêm một câu: “Bao gồm cả Cửu Cửu.”

Anna dừng lại quân cờ trong tay, mặc dù là trong phòng khách chỉ có ba người ở đây, nhưng mà cô ta vẫn giảm thấp âm lượng xuống: “Hạnh Nguyên, cô đã nghĩ kỹ chưa vậy? Nếu được gặp Bắc Minh Thiện thì phải làm sao bây giờ?”

“Chủ yếu là hai người lớn muốn gặp cháu trai với cháu gái một lần, những cái khác tôi cũng không quan tâm được nhiều như vậy, huống hồ gì Bắc Minh Thiện cũng sẽ không đến bệnh viện.”

Cố Hạnh Nguyên nói như vậy cũng có lý do, Bắc Minh Thiện là một người bận rộn.

Đồng thời còn phải đối mặt với rào cản ở trong lòng, còn cần cho anh thêm một thời gian để thích nghi.

...

“Cốc cốc cốc...” Cửa phòng của Trình Trình bị gõ.

Trình Trình lập tức nhớ đến cửa phòng của mình đang khóa trái, vội vàng đứng dậy đi ra mở cửa.

Lúc này gõ cửa ngoại trừ ba thì cũng không còn ai khác.

Cậu mở cửa ra nhìn, quả nhiên là Bắc Minh Thiện đang đứng ở cửa.

“Sao con lại khóa cửa lại vậy, đã trễ như vậy rồi mà sao còn chưa đi ngủ, lúc nãy ba nghe giống như là con đang nói chuyện điện thoại với ai đó.” Bắc Minh Thiện cúi đầu nhìn Trình Trình, biểu cảm trên mặt của anh vô cùng nghiêm túc.

Bình thường mặc dù là cửa phòng của Trình Trình vẫn đóng, nhưng mà từ xưa đến nay sẽ không khóa lại.

Bắc Minh Thiện hiểu rõ Trình Trình, cậu sẽ không giấu người khác làm chuyện gì không nên làm, chỉ có điều là hành động lúc này của cậu để cho anh cảm thấy hơi kỳ lạ.

Đầu óc Trình Trình xoay chuyển nhanh chóng: “Dương Dương đang làm bài tập ở trong phòng của con.”

Nói xong, cậu mở cửa ra một chút, Bắc Minh Thiện vừa nhìn liền có thể nhìn thấy được ở trên bàn học, Dương Dương đang ngồi trên ghế nghiêm túc cầm bút viết viết vẽ vẽ.

...

Hai ngày nay Bắc Minh Thiện cũng để ý đến Dương Dương hình như là có chỗ khác biệt, sáng sớm mỗi ngày cũng sẽ không nằm ỳ ở đó, mỗi ngày sau khi trở về từ trường học thì đi lên lầu cùng với Trình Trình, thẳng cho đến lúc ăn cơm thì hai đứa mới cùng nhau xuống lầu ăn cơm, sau đó lại đi lên lầu.

Anh với Lạc Hàn đã nói chuyện với nhau hai lần, Lạc Hàn thông báo đơn giản cho anh biểu hiện và thành tích mấy ngày nay của Dương Dương đều có bước tiến triển.

Hơn nữa lúc trò chuyện, Lạc Hàn còn cố ý nhắc đến chuyện cá cược.

Sau khi Bắc Minh Thiện nghe xong, cho rằng Dương Dương sở dĩ trở nên như thế này là vì có liên quan rất lớn đến ngày hôm đó dẫn bọn nó đi ra ngoài chơi.

Thật ra thì sau khi Bắc Minh Thiện và Dương Dương cá cược với nhau xong, trở về cũng tự mình suy nghĩ một hồi.

Có lẽ là bởi vì lúc trước anh giáo dục Trình Trình quả thật khá nghiêm khắc, cho nên mới dẫn đến tuổi thơ của Trình Trình không vui vẻ giống như là những đứa trẻ khác.

Cũng may là còn có Dương Dương ở đây, anh hi vọng là Dương Dương sẽ không bước theo con đường của Trình Trình.

Trẻ con không phải là một cái máy học hành, cái gì mà “không thể để con thất bại từ bước đầu tiên”, đây là nói nhảm cả thôi.

Cuộc đời là một quá trình rất dài, cái gì là điểm cuối cùng? Ai cũng không biết được, nếu đã không có điểm cuối thì sao lại có điểm xuất phát?

Mấy loại khẩu hiệu tuyên truyền này đối với trẻ con nhà họ Bắc Minh mà nói là không cần thiết, bọn bó đã cách xa người bình thường một khoảng cách rất dài, không cần phải gánh vác những gánh nặng nặng nề như thế.

Có điều là bây giờ Dương Dương bắt đầu nghiêm túc học hành cũng là một chuyện tốt, ít nhất là cậu có thể theo kịp bước chân của những người bạn khác.

Anh không cần Dương Dương phải trở nên quá xuất sắc, nhưng mà cũng không muốn nhìn cậu bị bỏ rơi lại phía sau nhiều người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play