Hắn ta chỉ muốn tắm cho cái tên nô lệ dơ bẩn này thôi mà, sao tên này lại tỏ ra vẽ bi thương tuyệt vọng như thế?
Mọi người khi trở nên dơ bẩn sẽ muốn đi tắm, còn tên này được hắn tắm cho lại không muốn?
Nhìn xem, nhìn xem..
Hai mắt ửng hồng sắp khóc, mắt nhíu lại ấm ức. Đây không phải là một bộ dạng đáng thương xin tha thì là gì?
Diêu Bân không biết người kia có ý tốt gì, hắn chỉ cho là tên này muốn nhấn nước hành hạ hắn. Nếu biết được hắn cũng sẽ chỉ ngón giữa mà chửi thề, ai đời đi tắm cho người khác lại nắm đầu dìm thẳng xuống nước như thế bao giờ? Bị hành hạ như thế, Diêu Bân ngạt nước đến chảy nước mắt cũng không có gì lạ, Chỉ là ở đây lại có người nhìn ra thành một bộ dáng vẻ ấm ức yếu đuối mất rồi!
"Mày dơ như vậy không đi tắm còn giãy dụa phản kháng cái gì?" Lạc Tu khó chịu nói, "Tao cũng đâu có làm gì mày?"
"..."
Anh trói tôi như con gà rồi dìm nước muốn chết ngạt mà bảo là không làm gì? Có cái rắm! Làm như tôi tin!
Cũng không trách Lạc Tu được, nơi này vốn dĩ không có quan niệm năng nhẹ. Họ chỉ biết khi ăn là bỏ cái gì đó vào miệng, khi tắm là làm cho ướt mình, khi ngủ là nhắm mắt, họ không cái khái niệm dịu dàng và nương tay hơn hết mọi thứ hành động sinh hoạt của họ chỉ là phát ra từ mỗi động tác và suy nghĩ hết sức nguyên thủy.
"Nếu không thích thì tự xử đi, tao đi lấy miếng da thú cho mày" Lạc Tu nói xong tay cởi trói cho Diêu Bân nguời liền dứt khoác quay đi, hắn không cần lo lắng nô lệ hắn mới lụm được sẽ bị người khác cướp đi vì đây là sân nhà hắn, cái vũng nước nhỏ này cũng là do hắn tự đào, như thế sẽ tiết kiệm và trữ được nhiền nước hơn. Mỗi khi tắm chỉ cần nhảy vào một cái là coi như xong, xem đi chủ nhân của mi thông minh biết chừng nào đấy tên nô lệ ngu kia!
Diêu Bân ngồi trong vũng nước, toàn thân hắn trông chật vật như hệt một con mèo bệnh. Ngồi một lúc hắn mới tìm lại được suy nghĩ của riêng mình.
Đầu tiên, hắn không biết là do cái gì mà bản thân xuất hiện ở đây. Trong giấc mơ, người đó có nói "thời khắc đó" nhưng hắn không biết đây có phải là nó hay không.
Thứ hai, đây là thời nguyên thủy, một nơi hoang dại và vẫn chưa có một nền văn minh nào xuất hiện, đây là thời kì thuở sơ khai khi con người vẫn chưa có khai linh được trí óc, hắn đoán thế!
Thứ ba, dù không chắc chắn nhưng Diêu Bân cảm giác được có cái gì đang theo dõi hắn mọi lúc mọi nơi, nó giống như có rất nhiều đôi mắt đang không ngừng nhìn chằm chằm mọi hành động của hắn.
Xung quanh yên ắng không người, là một không gian tốt để lấy lại sự bình tĩnh và cố làm cho cái đầu thật lạnh.
Khi trầm ngâm thì trông Diêu Bân vẫn rất ra dáng đấy!
Đang trầm ngâm thì trong đầu hắn bỗng xẹt qua một tia ngay sau đó là một giọng nói khá quen phát lên
"Ngươi đoán không sai, mọi hành động bây giờ của ngươi đều trong tầm mắt của ta"
Diêu Bân khiếp sợ nhìn xung quanh, hắn chắc chắn bây giờ xung quanh hắn chẳng có một ai cả. Nhưng giọng nói lại không biết từ đâu ra mà bật lên, thật quái dị!
"... ai" hắn nhìn nhìn xung quanh miệng hỏi nhỏ.
"Ngươi không thể thấy được ta"
"Ông là ai?" Hắn cắn môi hỏi.
"Ta sẽ là người chỉ dẫn cho ngươi và ngươi sẽ là truyền nhân của ta"
Giọng nói quả nhiên là xuất hiện ngay trong đầu hắn. Hắn không lầm!
"Ông đã đưa tôi đến nơi này?" nếu là thế ông có thể đưa tôi về lại nơi đó được không? Ông sẽ giúp được tôi ra khỏi nơi này được không?
"... Ngươi đã chết rồi" giọng người nhẹ nhàng truyền vào đầu hắn.
Người đó như thở dài mà nói "ngay khi đó ngươi đã chết rồi, ta không thể mang ngươi về nữa"
Một câu nói như đánh thẳng vào một tia hi vọng cuối cùng của Diêu Bân, tan tác không còn một mảnh.
"Cơ thể hiện tại của ngươi là của một tên sắp chết, ta đã chuyển hoán linh hồn của ngươi vào cơ thể của tên đó. Bây giờ ngươi vẫn có thể sống như một người bình thường, ngươi hãy sử dụng nó thật tốt để dẫn dắt cho thế giới này, hiểu chứ?"
Tất nhiên là hắn đã nhận ra cơ thể này của hắn lạ cỡ nào, thật xa lạ bao nhiêu...
Nhưng, hắn không muốn tin vào nó.
Còn bây giờ...
Không thể trốn tránh nữa...
Diêu Bân mệt mỏi cụp mắt xuống, hắn nhớ đến ba má, hắn không biết phải làm sao, không biết nên làm gì, không biết nếu ba má biết tin hắn đã chết sẽ như thế nào, không biết họ có đau buồn ra sao.
Hắn không biết...
"Đây chính là bản gốc của thế giới khi xưa, thế giới của hai nghìn năm trước hoặc có thể hơn cả thế, khi con người vẫn còn lạc hậu và tối cổ, là thời kì đen tối nhất của con người. Đây chính là nguyên thủy!"
"Tôi phải làm gì..."
Tôi cần biết tôi nên làm gì bây giờ, hãy cho tôi biết lí do để tôi có thể tiếp tục sinh tồn trong thế giới này.
"Một con người bình thường không có gì nổi trội như tôi..."
Đúng vậy, thật tầm thường...
"Không có IQ cao cũng không có tài năng gì đáng nói."
Đúng vậy, rất đần độn...
"Thì sẽ có thể làm được gì trong cái nơi như thế này?"
Vô dụng như vậy...
"Một mình tôi?"
Có thể chứ?
"..."
Lần này người kia không trả lời ngay lập tức, ông ta như đang phân tích tình hình hiện tại và mức độ khả quan để trả lời câu hỏi mà Diêu Bân mới vừa đưa ra. Sau đó giọng nói lại nhanh chóng đưa ra câu trả lời ngay lập tức.
"Dẫn lối cho thế giới này đi vào một con đường hi vọng, tìm ra Ngài và phục tùng"
"Tại sao?" Diêu Bân dùng hai bàn tay che lấy gương mặt, bàn tay vì đói mệt mà run rẩy lợi hại.
"Vì đã có kẻ tiểu nhân đang thầm âm mưu khiến thế giới cổ xưa này rơi vào sự tha hóa, suy đồi. Bằng chứng là thế gian đã bị gieo rắc xuống một mầm mống của tội ác tên là Nô Lệ."
"Tôi a, chỉ muốn sống như một con người bình thường"
Tôi không thể, tôi muốn được sống một cuộc sống an nhàn ngày ngày trồng trọt ra ruộng, tối lại về nhà ăn cơm tối với gia đình.
"Tại sao? Nếu không làm nhiệm vụ ngươi sẽ bị trừng phạt, cho đến khi ngươi học được cách chấp nhận!"
Im đi!
Đừng bắt tôi phải nghe theo lời ông nói!
Đừng nói như đây chính là điều vốn dĩ tôi phải làm!
Hết chương năm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT