Hôm đó, một ngày thật yên bình, khi mặt trời mới vừa ló dạng, thế giới như thay một màu áo mới cho riêng nó. Tiếng gà trống vang thật xa xa đâu đây chẳng biết là của nhà nào chăm, tiếng lá đung đưa bởi con gió nhẹ trong lành thanh mát, tiếng xe đạp cũ kĩ cọt kẹt trên con đường chẳng mấy bằng phẳng.

Đây là một môi trường thôn quê đúng nghĩa, một nơi đủ bình yên dành cho những ai muốn rời xa nơi phố huyện ồn ào tấp nập huyên náo, một nơi thanh nhàn và đầy lắng động.

Mùi lúa chiêm bông vừa trổ thơm bát ngát một vùng như hòa quyện lại với hình ảnh của những người nông dân chấc phát hiền lành ngày ngày chăm chỉ vác cuốc ra đồng, họ thu hoạch cày cấy từng mảnh ruộng bao la.

Diêu Bân cùng gia đình ra đồng tập trồng lúa.

Năm đó là năm hắn mười sáu tuổi, khi vừa nghỉ học năm đầu cấp ba.

Hắn bị một mảng vàng nắng đặc trưng của lúa làm cho sung sướng, đây là mảng lúa rộng nhất trong làng mà không phải nhà nào cũng có được. Nhà hắn là nhà bán lúa lớn nhất làng, gia đình hắn đều sống nhờ vào tấc lúa tấc vàng này. Nhìn những người nông dân đang cực nhọc thu hoạch lúa hắn tò mò hỏi ba:

"Ba, mảnh ruộng to lớn thế này, cứ gặt thủ công như vậy thì chừng nào xong? Nhà mình chẳng phải có cái máy gặt lúa đấy sao không dùng cho nhanh, năng suất cũng tăng cao hơn mà?"

Ba hắn nhìn hắn như một kẻ ngốc: "Mày thì biết gì, lúa bông vừa chín khi gặt phải được nâng niu trên đầu ngón tay, nhà ta được mệnh danh là nhà bán lúa cấp bậc tốt nhất làng cũng nhờ sự chăm chút từng tí như này, dùng máy thì còn đâu?"

Có cái rắm, ông tiếc của thì nói đại! Diêu Bân thầm phỉ nhổ trong lòng vì cái bản tính tiếc của khó đỡ của ba Diêu.

Ba Diêu cũng không để tâm mà bắt đầu huyên thuyên về hàng trăm kinh nghiệm của mình: "Mày nghe rồi nhớ cho kỹ đây, thời điểm gặt lúa tốt nhất là khi lúa chín được 85-90%, ngay sau khi tuốt, lúa phải được đem đi phơi khô để giữ nguyên được màu vàng nhạt và sáng đẹp, tùy theo từng loại mà xác định thời khắc thu hoạch tốt nhất..."

Diêu Bân chăm chú nghe kỹ rồi bắt đầu ghi nhớ thật kỹ từng chút từng chút, đây là kinh nghiệm thu hoạch lúa đầu tiên mà hắn được truyền dạy. Diêu Bân mang theo từng bài học từ ba Diêu mà lớn, sau đó hắn trở thành người nối nghiệp của gia đình, khiến cho cho cơ nghiệp của gia đình ngày càng nổi tiếng rồi bắt đầu sản xuất đem ra thị trường thành phố mua bán.

Mấy năm nay cơ nghiệp càng mở rộng khiến cho gia đình họ Diêu trở thành gia đình giàu nhất cái làng này, có lần ba hắn muốn bỏ tiền ra xây biệt thự lớn không muốn ở trong cái nhà tranh cũ kĩ nữa nhưng vì chiều tính mẹ nên ý định cũng không còn nhắc tới nữa, mẹ Diêu không thích nhà rộng cao sang chỉ muốn sống một cuộc sống giản dị nhà tranh đơn sơ nên dù nhà có khá giả mẹ Diêu cũng không thích tiêu tiền hao phí như người ta.

Khi Diêu bân ba muơi tuổi mà vẫn chưa được cô vợ hiền nào hai ông bà lại lo sốt lo vó mà giấu không cho hắn biết đi móc hết tiền trong nhà ra để mướn bà mối rồi mua sính lễ thật to cho hắn, đám cưới còn được hai ông bà chuẩn bị sẵn sàng mà định tổ chức linh đình để mời cả xóm tới dự náo nhiệt. Kết quả, quanh đi ngoảnh lại trong nhà chẳng còn một đồng tiền, khi mọi chuyện tốt bị lộ ra Diêu Bân tức đến điên luôn. Để có một cô vợ mà hắn trắng tay, chỉ còn nước chăm chỉ trông trâu coi lúa mà kiếm thêm tiền nuôi sống gia đình.

Hắn nhớ, một ngày nọ khi ra đồng cày cấy, hắn phát hiện cuốc cùn của hắn đập trúng một vật cứng ngắt, cuốc mãi không ra hắn liền dùng xẻng đào xem bên dưới là cái gì. Khi đào xong thì hắn hết hồn, dưới bùn đất là một viên ngọc to gần bằng cái nắm tay người trưởng thành, trong suốt như thủy tinh, ở bên trong viên ngọc có một hạt châu màu đen huyền ảo. Càng nhìn hắn càng hãi hùng, viên ngọc đó nhìn như thế nào đều thấy rất quý giá, nó còn ẩn ẩn phát sáng. Hắn không nhĩ rằng đây là thần vật ông trời thuận tay quăng xuống vì thương hại hắn, hắn chỉ sợ lỡ đâu đây là báu vật quốc gia gì gì đó đang bị tên trộm nào đấy trộm được đồng thời còn bị truy lùng dữ dội mà chôn giấu xuống đất nhà hắn.

Không phải chứ?

"Có khi nào trong viên ngọc này có gắn thiết bị định vị gì gì đó không ta? Nếu không sao tên trộm đó không đem theo mà chôn ở đây?"

Diêu Bân tự cho suy nghĩ của mình là đúng nên lo âu suy nghĩ vớ vẫn, hắn sợ cảnh sát phát hiện được mà hiểu lầm rồi bắt hắn, tới lúc đó...

Má ơi!

Diêu Bân luống cuống cầm lấy viên ngọc lên, che che dấu dấu trong áo, mắt láo liên nhìn chừng xung quanh, nhưng suy nghĩ mãi vẫn là chôn tại chỗ cũ, để hắn từ từ suy tính.

Ai ngờ trong lúc cẩn thận dùng tay đào đất chôn ngọc, ngón tay hắn không biết va phải thứ gì liền bị chảy máu. Trùng hợp máu hắn lại nhiễu lên viên ngọc, trong một khoảng khắc nọ, một luồng sáng chói mù mắt người lóe lên khiến hắn không kịp phòng bị mà bị choáng.

"Ngươi là người được chọn"

Hắn nghe được một giọng nói ấm áp như dòng suối, tan chảy lòng người. Hắn rất thích giọng nói như gió xuân thổi nhẹ bên tai này, nó như khiến hắn muốn tái sinh lại một lần nữa.

"Từ bây giờ ngươi sẽ trở thành truyền nhân thứ mười tám của ta"

Hắn không biết giọng nói từ đâu ra, nó truyền thẳng vào tai hắn, như không để người khác phản kháng, nó dùng những từ ngữ truyền thông thẳng vào tai người nghe bắt buộc người nghe hưởng ứng lại

"... ai"

"Nhe cho kĩ... khi thời khắc ấy đến ngươi phải nhớ rằng không được làm trái lại nó,

Ngươi phải dẫn thế giới này đi vào con đường đúng đắn, không được sát sinh vô số.

Không được làm hại đến bất kì sinh vật nào có sự sống.

Không được vì lợi ích mà bán đứng đi nhân cách vốn có.

Không được truyền bá sự đen tối xuống nhân gian.

Cuối cùng...

Trở thành người dẫn lối cho ngài...

Phục tùng ngài...

Tất cả vì ngài.

Nếu làm trái

Sinh linh đồ thán, bóng tối bao trùm, vạn kiếp bất phục, máu chảy thành sông."

* * *

Khó chịu quá...

Đau quá...

Lạnh quá...

Đói quá...

Ba nỗi khổ như kéo xuống bao trùm lấy toàn cơ thể và tâm trí Diêu Bân khiến hắn bừng tỉnh. Mắt hắn lâm vào sương mù không còn tiêu cự.

Hồi lâu, cuối cùng tâm trí cũng thanh tỉnh hẳn, hắn định hình lại xung quanh và tình trạng hiện tại.

Nơi này rất lạ, tối thui tối mịt, mùi hôi không biết từ đâu phảng phất bay vèo vèo tới. Hắn thử cử động nhưng không được vì toàn thân bị trói gô lại, giãy dụa mãi không xong. Hắn cứ tưởng mình chết luôn rồi chứ, lúc con rắn cắn tới vai, hắn chắc chắn là hắn đã bị trúng độc và đáng lẽ ra phải đi đời nhà ma nhưng không hiểu sao lại còn sống mà bị trói nhốt ở đây.

Đây có lẽ là một tín hiệu tốt và cũng có thể là một tín hiệu xấu. Bởi vì, nếu hắn bị nhốt trong đây thì đồng nghĩa với việc có người đang sinh sống tại nơi này và hắn sẽ có cơ hội sống sót. Tin xấu là hắn không biết người cứu hắn là ai và là người tốt hay xấu, nếu tốt tại sao lại nhốt hắn lại ở nơi này và nếu là xấu thì tại sao lại mang hắn về và không làm gì hắn mà chỉ nhốt hắn lại, hay đây là một kế tạm tời chăng?

Còn giấc mơ không biết từ đâu tới kia làm hắn không thể tin nổi, nếu nó có thật sao hắn không nhớ gì về nó cả? Liệu việc đáng lẽ ra hắn phải chết do bị té trên thân trâu xuống lại không chết mà thức tỉnh lại ở nơi này cùng giấc mơ có liên quan?

Hắn không biết...

Bỗng nhiên tấm cửa gỗ hay chỉ đơn giản có thể xem là tấm ván gỗ đang chặn cửa bỗng nhiên bị một lực mạnh kéo ra. Ánh sáng bất ngờ rọi tới làm hắn còn chưa thích nghi kịp với ánh sáng mà bị choáng.

"Có người?"

Hết chương ba.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play